Công việc phục hồi sau thảm họa diễn ra đến tháng thứ sáu.
An Tĩnh ra khỏi bệnh viện được thành lập tạm thời ở thành phố F, cậu ta cởi áo khoác trắng ra, có chút mệt mỏi ngồi cạnh bồn hoa nhỏ trước cửa bệnh viện, liên tục thực hiện bốn ca phẫu thuật khẩn cấp thì ngay cả cậu ta cũng không thể chịu nổi. Cậu ta day day ấn đường, cảm giác buồn ngủ tuôn ra từng chút một từ sâu trong xương tủy, mí mắt dần trở nên nặng nề, chai nước trong tay cậu ta trượt xuống lạch cạch lăn tới chân một người cách đó không xa, An Tĩnh trì trệ ngước mắt lên nhìn liền thấy một người phụ nữ với sắc mặt tái nhợt, nhưng khí chất của cô rất dịu dàng.
Gương mặt người phụ nữ rất xinh đẹp, không thể nói là sắc sảo nhưng mang theo hơi thở ôn hòa và ngọt ngào, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ. Trong tay cô cầm theo túi xách, ăn mặc đơn giản mộc mạc nhìn An Tĩnh, cô gật đầu chào hỏi cậu ta rồi cúi xuống nhặt chai nước bên chân lên.
An Tĩnh lập tức tỉnh táo đứng dậy ngại ngùng nói: "Xin lỗi."
"Trông cậu có vẻ mệt mỏi." Giọng nói của người phụ nữ êm dịu mang theo cảm giác làm yên lòng người, khẽ nói: "Nếu buồn ngủ thì ngủ một chút đi, đừng cố ép bản thân nhé."
Cô dừng một chút, sau đó lại cười bổ sung thêm một câu: "Nếu để Tử Tùng thấy, ngoài mặt anh ấy không nói gì nhưng trong lòng kiểu gì cũng sốt ruột."
An Tĩnh mím môi, gật đầu: "Vâng tôi biết rồi, cảm ơn chị. Chị tới đây làm gì thế? Có cần tôi giúp gì không?"
Người phụ nữ lắc đầu, cô vuốt sợi tóc rũ xuống tai rồi nói: "Gần đây Nghiên Nghiên bị cảm ấy mà, tôi không yên tâm nên đưa con bé đến đây khám. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần làm phiền cậu."
Nói thì nói như thế nhưng khi nghe vậy An Tĩnh vẫn có chút lo lắng, cậu ta quay đầu nhìn xung quanh: "Nghiên Nghiên bị cảm à? Con bé..."
Lời còn chưa dứt, La Cẩm Nghiên buộc tóc đuôi ngựa mặc váy ngắn liền lao ra từ phía sau bồn hoa, hiển nhiên là cô bé đã phục kích ở đây từ lâu, cô bé bổ nhào về phía sau lưng An Tĩnh "hù!" một tiếng, sau đó bật cười khanh khách.
An Tĩnh vươn tay ra đỡ cô bé, thuận tiện cõng cô bé lên lưng luôn, cậu ta nghiêng đầu cười nói: "Lại nghịch ngợm rồi, lỡ ngã thì phải làm sao bây giờ? Nói cho anh nghe coi khó chịu ở đâu nào?"
Nghiên Nghiên ôm cổ An Tĩnh, lắc đầu nói: "Không có gì khó chịu hết ạ, do mẹ chuyện bé xé to* thôi."
(*大惊小怪:Thường dùng để miêu tả đối với những việc nhỏ nhặt không đáng kinh ngạc mà lại tỏ ra ngạc nhiên thái quá. Mang hàm nghĩa không tốt thường dùng để trách móc người khác.Cũng có khi dùng để chỉ sự làm ồn ào, ầm ĩ lên.)
Người trước mặt chính là vợ cũ và con gái của La Tử Tùng, hai người ở khu vực hoạt động có nguy cơ thấp một thời gian dài. Sau khi tình hình lắng xuống, La Tử Tùng tự mình đi đón hai mẹ con, sắp xếp cho họ chỗ ở khá gần trường học và bệnh viện, người phụ nữ từng làm công tác hành chính nên cách đối nhân xử thế rất lễ độ lịch sự, cũng biết tùy mặt gửi lời vì thế dưới sự sắp xếp của La Tử Tùng cậu gia nhập công tác hậu cần phục hồi sau thảm họa, có mấy đồng nghiệp khác của anh giúp đỡ nên cũng không quá bận rộn, vẫn có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.
Sau khi tiêm vaccine cải tiến, gen của cả hai đều không thay đổi nhiều, hai mẹ con thuộc nhóm người không có sự tiến hóa gen rõ ràng. Sau khi nghe cô bé nói vậy An Tĩnh liền thở phào nhẹ nhõm, những người khác không nói, Nghiên Nghiên vẫn còn nhỏ nếu cơ thể xảy ra thay đổi ngoài phạm vi hiểu biết, đoán chừng sẽ rất sợ hãi. Có thể duy trì hiện trạng, ngược lại có thể làm cho cả hai mẹ con đều có cảm giác an toàn hơn.
Dù sao không phải ai cũng có thể bình thản chấp nhận sự thật là bản thân đã "tiến hóa".
Người phụ nữ mỉm cười bế Nghiên Nghiên trên lưng An Tĩnh xuống, lâu rồi không gặp hình như cô bé cao hơn nhiều rồi, An Tĩnh sờ lên trán cô bé, thấy không bị sốt rồi lại bảo cô bé há miệng cho mình xem.
"A." Cô bé há miệng, sau đó lại xấu hổ nhắm tịt mắt che miệng cười.
An Tĩnh đứng thẳng dậy nói: "Có chút viêm, có ho không?"
"Ban đêm có chút." Người phụ nữ nắm tay Nghiên Nghiên, nói: "Ngoài ra không còn có triệu chứng nào khác."
"Lên tầng ba xem đi, vào phòng bác sĩ Lưu nằm ở phòng đầu tiên phía bên trái ấy." An Tĩnh nói: "Mấy ngày trước vừa được cứu từ bên ngoài về, mọi người bảo anh ấy nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa mà anh ấy không muốn, anh ấy là một bác sĩ rất nghiêm túc và có trách nhiệm, vừa hay chuyên về khoa nhi."
"Được, cảm ơn cậu." Người phụ nữ gật đầu, cô bảo Nghiên Nghiên nói cảm ơn cậu ta rồi rời đi.
An Tĩnh bóp cái chai trong tay nhìn bóng lưng hai mẹ con, cậu ta đột nhiên nhớ đến đứa con chết non trong thiết bị nhân giống của mình, không khỏi thở dài.
Cảm giác mệt mỏi lại dâng lên, cậu ta quyết định quay về phòng nghỉ nghỉ ngơi một lúc, cứ giữ trạng thái này thì cũng không làm việc được.
Khi lên lầu, thiết bị truyền tin gửi yêu cầu liên lạc, là Hạng Thần.
Mở video ra thấy gương mặt đầy lo lắng của Hạng Thần gần như phóng to trên màn hình, hắn nói: "An Tĩnh, làm phiền cậu rồi, gần đây Văn Xuyên thế nào?"
"Sáng nay mới kiểm tra thấy không có vấn đề gì." An Tĩnh nói: "Mẹ con đều bình an, chỉ là nồng độ hormone của Văn Xuyên có chút rối loạn, có tý ảnh hưởng tiêu cực đến cảm xúc, anh khuyên nên cậu ấy xin nghỉ để nghỉ ngơi đi là vừa rồi, đến lúc nào rồi mà còn ưỡn bụng đi lung tung trong phòng thí nghiệm chứ."
Hạng Thần gật đầu, lại lo lắng nói: "Rối loạn hormone... Chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Cái này khó nói lắm." An Tĩnh dựa lên thành lan can, nói: "Phạm vi ảnh hưởng của nó rất rộng, hormone mất cân đối, tăng trưởng và phát triển, ham muốn tình dục, trao đổi chất trong cơ thể v.v... Đều bị ảnh hưởng, dẫn đến đau đầu mất ngủ, tâm trạng khó chịu tức ngực, dễ thay đổi tâm trạng..."
Hạng Thần làm một động tác dừng lại, hắn lau mặt nói: "Tôi sẽ nói với em ấy, làm phiền cậu rồi."
"Chuyện tôi nên làm thôi, nói những câu này để làm gì?" An Tĩnh cười rộ lên, khóe miệng cong lên thành một cái lúm đồng tiền khá nông, cậu ta do dự một chút mới hỏi "Anh La... Không ở bên cạnh anh à?"
Biểu cảm Hạng Thần nhất thời trở nên kỳ lạ, ừ một tiếng mới nói: "Nhiệm vụ lần này tôi đi làm khu vực khác anh ấy, vẫn chưa gặp nhau lần nào. Sao vậy?"
"... Không có gì." An Tĩnh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Còn chuyện gì nữa không?"
Dường như Hạng Thần liếc nhìn đến một nơi nào đó, hắn đột nhiên nói: "Ngày mốt tôi sẽ trở về, đến nhà tôi ăn một bữa cơm nha? Có rảnh không?"
"Ngày mốt..." An Tĩnh suy nghĩ một chút: "Nếu may mắn thì không có việc, gần đây có mấy người sống sót được cứu về có phản ứng đào thải với vaccine nên xảy ra chút vấn đề, khá nhiều trường hợp phải phẫu thuật tạm thời, nói thật lúc này tôi cũng không thể nói chính xác được."
"Không có vấn đề gì chứ?" Hạng Thần lập tức cau mày, vaccine kiểu mới có thể là thứ rất quan trọng, không thể xảy ra chút sai lầm nào.
"Đã tìm ra giải pháp rồi, không sao đâu." An Tĩnh nói: "Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với anh, có thể đến tôi sẽ đến."
Hạng Thần gật đầu, sau khi đặt thiết bị liên lạc xuống, hắn quay đầu nhìn về phía người đứng ở bên kia. Chỉ thấy đối phương đang ngậm điếu thuốc, cúi đầu nắm hộp thuốc lá, tay áo xắn lên khuỷu tay để lộ cánh tay cơ bắp cường tráng.
Đây chính là La Tử Tùng mà vừa nãy Hạng Thần mới nói "chưa gặp nhau".
Mấy ngày nay trông La Tử Tùng và Hạng Thần đều bị rám nắng không ít, vì bận rộn với công việc nên ngay cả chuyện tóc dài rồi mà cũng không kịp cắt, râu ria trên cằm tạo cảm giác thăng trầm ngược lại càng khiến anh trông quyến rũ hơn.
"Làm sao bây giờ?" Hạng Thần nói: "Nếu ngày mốt cậu ấy tăng ca... Tôi nói anh này, những ngày mở phiên tòa anh nên trực tiếp cầu hôn luôn đi, làm phức tạp như vậy làm gì? Lần này thì hay rồi, hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, anh lấy đâu ra thời gian đây?"
"Ban đầu tìm thấy một khu vườn, còn phải gấp bông hồng đỏ bằng giấy..." La Tử Tùng không giỏi những thứ này, có chút tức giận lau mặt: "Kết quả là lúc nói chuyện phiếm với em ấy tôi có hỏi thêm một câu nhưng em ấy lại nói không thích hoa hồng đỏ, thế là chỉ có thể lật đổ làm lại. Chính vì điều này mới làm chậm trễ thời gian."
"Nếu anh muốn nói lời sáo ngữ thì nên làm từ sớm là khỏe rồi, thế mà cứ để sắp đến cuối rồi mới hỏi." Hạng Thần thở dài, nắm lấy bả vai La Tử Tùng: "Theo tôi thấy, chỉ cần có trái tim chân thành này của anh cũng đủ rồi, những thứ hoa mỹ kia đều là giả tạo, đâu có tý tình cảm chân thật nào đâu?"
La Tử Tùng nói: "Cậu và Văn Xuyên đều không quan tâm đến chuyện này, Văn Xuyên lại càng không thích lãng phí thời gian nên đương nhiên không cần làm những chuyện này. Nhưng em ấy..."
La Tử Tùng gẩy điếu thuốc, không chắc chắn nói: "Khoảng cách tuổi tác giữa tôi và em ấy rất lớn bởi vậy mới không hiểu nhiều suy nghĩ của em ấy, nếu em ấy thích thì sao? Không phải mấy người trẻ tuổi thích những thứ này à?"
"Tôi còn cố ý đi hỏi một số người trẻ tuổi, họ nói cái gì mà vườn hoa hồng, bóng bay, ruy băng, rượu sâm banh, giáo đường bên bờ biển... Bây giờ giáo đường bên bờ biển thì có chút khó khăn. Những thứ khác thì tôi có thể làm nhiều hơn một chút."
"Anh La, nếu sau này ai nói anh không đủ quan tâm không đủ cẩn thận thì có chết tôi cũng không đồng ý*." Hạng Thần giơ ngón tay cái lên, nói.
(*gốc: 我跟谁急: tức là người nói vô cùng không đồng ý với ai đó.)
An Tĩnh đứng ở cầu thang một lúc mới chậm rãi đi lên lầu.
Vì cậu ta mất tập trung nên khi đi qua góc rẽ suýt đâm vào người đàn ông đi xuống cầu thang.
Bình Hi đang vội vã đi xuống, đầu tóc anh ta đã cắt ngắn gọn gàng thoạt nhìn trông vô cùng gọn gàng và ngăn nắp. Khi gặp An Tĩnh, anh ta đột nhiên cứng đờ một cách kỳ lạ, sau đó bĩu môi không cam lòng chào hỏi: "Ơ, thật trùng hợp."
An Tĩnh không có thời gian để ý đến anh ta, khi cậu ta đang muốn vòng qua anh ta rời đi thì Bình Hi quay đầu gọi cậu ta: "Này! Tôi chào cậu đấy!"
Sắc mặt An Tĩnh không được tốt lắm, lười biếng đáp một tiếng: "Xin chào, tạm biệt."
Bình Hi: "..."
Bình Hi chần chờ một chút, dù gì người này cũng coi như là một trong những ân nhân cứu mạng anh ta, anh ta lại nhấc chân đi lên: "Cậu sao vậy? Thấy sắc mặt cậu không tốt lắm á, đang khó chịu hả?"
Rõ ràng là đang quan tâm hoặc dường như có thể nói là anh ta đang chế giễu, tại vì giọng điệu nghe có vẻ rất thờ ơ.
An Tĩnh nói: "Bình yêu tinh này, bây giờ tôi đang đau đầu muốn ngủ một lát được chưa?"
Bình Hi: "..."
Bình Hi tức giận đến mức hai má phồng lên: "Cậu đang gọi ai đấy?"
Kể từ khi Bình Hi vượt qua lần đấu tranh sinh tử, rồi thức dậy trong bệnh viện. An Tĩnh đã chăm sóc anh ta cho đến khi anh ta hoàn toàn khỏi bệnh và xuất viện. Mà cái danh xưng "yêu tinh" này, anh ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào, An Tĩnh cứ thế coi nó như chuyện dĩ nhiên mà gọi anh ta bằng cái tên này.
Anh ta biết trước đó mình đã làm sai với cả gây thêm rắc rối cho mọi người nên trong khoảng một thời gian anh ta điệu thấp với mọi người và cũng lễ phép hơn rất nhiều. Nhưng cũng đã được một thời gian dài rồi, tính nết của cậu ấm này thuộc kiểu đánh chết cái nết không chừa, thế là lại trở nên kiêu ngạo lần nữa, chỉ là dù sao cũng anh ta cũng biết tốt xấu nên không có bất kỳ ác ý nào với mấy người An Tĩnh.
"Anh muốn thế nào đây?" An Tĩnh thở dài, quay đầu nhìn anh ta, quan sát đối phương từ trên xuống dưới: "Theo đuổi được Alpha nào rồi hả? Đến kiểm tra trước hôn nhân?"
Bình Hi lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: "Không, không có, cậu đừng nói bậy!"
An Tĩnh nhướng mày, ngược lại cậu ta lại có chút hứng thú thế là liền thay đổi thái độ chán chường trước đó, nhiều chuyện nói: "Ái chà, tôi thật sự dự đoán chính xác luôn hả? Alpha nào mà xui xẻo tới độ bị anh nhìn trúng thế?"
Bình Hi trợn trắng mắt, nhưng mà khi đảo mắt do dùng sức hơi nhiều nên suýt chút nữa không thấy tròng mắt đâu luôn.
Anh ta dựa lên tay vịn nói: "Chưa theo đuổi được mà! Muốn cười thì cứ cười đi nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Lần này đã khác, người nhà anh ấy chết sạch rồi nên tôi không cướp người của ai cả, cho dù lớn tuổi hơn tôi rất nhiều cũng không quan trọng, chỉ cần là người tốt là được."
Anh ta nói xong liền ca ngợi đối phương, quả thực là nói không ngớt, anh ta gần như biến đối phương thành thiên thần giáng trần luôn rồi.
An Tĩnh nhìn vẻ mặt tươi cười của anh ta, ngược lại có chút hâm mộ.
"Là Omega tốt thật." An Tĩnh đột nhiên nói.
"Cái gì?" Bình Hi dừng một chút, ngơ ngác: "Cậu có ý gì? Lại chế giễu tôi đấy à? Tôi đã nói với cậu rồi, cậu muốn gì thì nói rõ ràng ra, đừng có mà nói xa nói gần chửi người ta như cũ nhá. Tôi đã từ bỏ anh La từ lâu rồi, hơn nữa nếu không có tôi cậu nghĩ cậu vẫn an toàn như giờ? Một người đàn ông tốt như vậy nhiều Omega muốn có lắm đấy, cậu đây..."
Anh ta lại thấy sắc mặt An Tĩnh khó coi lần nữa, cuối cùng cũng muộn màng nhận ra cái gì đó thế là liếm môi, ém mấy lời còn lại xuống.
Anh ta do dự cả buổi, chớp chớp mắt nhìn đối phương: "Sao vậy? Không phải anh La thực sự... Không thể nào? Tôi nói đùa thôi mà, cậu đừng coi đó là sự thật. Cậu nhìn đi, tôi đáng yêu như vậy, trắng trẻo xinh đẹp, thân hình mảnh khảnh eo nhỏ mềm mại đẩy là ngã như vậy thế mà lúc ấy anh ấy cũng hoàn toàn không lung lay đó? Cậu cần gì phải lo lắng chứ?"
Im lặng không nói gì nhìn anh ta một cái: "Gương mặt cơ à?"
Bình Hi ưỡn bộ ngực nhỏ rất bằng phẳng, biểu cảm kiểu "tôi nói sai gì à?"
An Tĩnh do dự một lúc, sau đó quay người lại ngồi xuống bậc cầu thang, nói: "Gần đây tôi cảm thấy anh ấy có gì đó sai sai."
Bình Hi: "?"
Bình Hi cũng ngồi xuống theo, chờ nghe người kia tám chuyện.
Omega Bình Hi này là loại người rất dễ khiến người ta ngồi tám chung với anh ta, kiểu đôi bạn cùng nhau nói xấu sau lưng hay là cùng nhau làm mấy trò đùa dai người ta. Vì vậy An Tĩnh cũng không có gánh nặng gì khi ngồi tán dóc với anh ta.
"Tôi nghĩ rằng khi mọi thứ kết thúc, tôi và anh ấy có thể đi đăng ký kết hôn luôn... Nhưng dường như anh ấy không có ý đó." An Tĩnh cúi đầu nhìn ngón tay, nói: "Không phải tôi không tin anh ấy, chỉ là... Gần đây anh ấy có rất nhiều nhiệm vụ, cũng ít khi liên lạc với tôi, tôi đã chủ động tìm anh ấy vài lần, cảm giác kiểu... Anh ấy đang giấu tôi điều gì đó, lúc đầu tôi nghĩ anh ấy đang chuẩn bị một bất ngờ để làm tôi ngạc nhiên nhưng tôi đã chờ đợi một thời gian dài mà không chờ được bất cứ thứ gì, tôi cảm thấy có thể do nghĩ tôi nghĩ nhiều."
Bình Hi suy nghĩ một chút: "Cậu cảm thấy anh ta không muốn đi đăng ký kết hôn với cậu?"
"Trước kia anh ấy đã từng nói, anh ấy không phải là một người chồng tốt, cũng không thể làm một người chồng hay một người cha đạt tiêu chuẩn. Tôi nghĩ có thể anh ấy có một số mâu thuẫn với phương diện này, vì vậy nên mới cố tình không gặp và trốn tránh tôi." An Tĩnh chán nản nói: "Nếu anh ấy thực sự không muốn, tôi không ép buộc anh ấy, nhưng..."
Bình Hi búng ngón tay: "Cậu sợ anh ấy vì tinh thần trách nhiệm quá nặng nề, lương tâm cắn rứt và bởi vì không thể chịu trách nhiệm đến cùng với cậu nên dứt khoát giữ khoảng cách cậu à? Để cậu tự mình suy nghĩ rõ ràng?"
"Thứ cảm giác này thật sự rất kinh khủng." An Tĩnh nói: "Nếu tôi là Omega, có thể trực tiếp phát tình dụ anh ấy, mà tốt nhất là có thể mang thai để có thể trói chặt anh ấy."
Bình Hi chớp mắt: "Đối với anh La... Chiêu này có thể vô dụng đấy."
An Tĩnh bĩu môi hừ một tiếng
"Cậu..." Bình Hi chần chừ một chút, nói thật anh ta không giỏi an ủi người khác lắm nên không được tự nhiên nói: "Cái dáng vẻ đắc ý và tự tin trước mặt tôi lúc ấy đi đâu rồi? Trông cậu thế này không giống cậu chút nào. Nếu anh ấy thực sự không có ý đó cho dù cậu có cố ép thế nào cũng không ép được, cái này cậu biết rõ hơn tôi mà phải không?"
"Mặc dù cậu là beta nhưng cậu rất giỏi, cậu cũng có thể cảm hóa và ảnh hưởng đến người khác khiến mọi người cùng cười cùng khóc với cậu, tôi nghĩ đây là một điều rất hấp dẫn." Bình Hi nói vài câu, anh ta cảm thấy phần khen ngợi của hôm nay đã đạt đến giới hạn rồi nên không thể không chuyển chủ đề: "Tất nhiên là vẫn kém hơn tôi xíu rồi, Omega vốn có lợi thế mà nhưng điều này cũng đi với việc yếu thế. Theo lời cậu nói, ý cậu là cậu khinh thường Omega chúng tôi đấy à?"
"Tôi không có ý đó." An Tĩnh im lặng một lúc, sau đó nói: "Đừng nghĩ lung tung mà."
"Ê tôi có ý tưởng này." Bình Hi giơ ngón tay lên, nói: "Cậu thử ép buộc anh ấy một chút xem anh ấy thế nào, nếu anh ấy thực sự không muốn thì cậu cứ đánh anh ấy bất tỉnh rồi đi đăng ký kết hôn là được ấy mà, hoặc là trực tiếp bái bai anh ấy đi tìm một người tốt hơn, không thì cứ giữ nguyên hiện trạng thôi. Thật ra giấy đăng ký kết hôn cũng chỉ là một tờ giấy, chỉ cần hai người có tình cảm với nhau là được, còn cái kia có hay không không quan trọng."
An Tĩnh nhìn Bình Hi một lát, sau đó vui mừng nói: "Bình yêu tinh nè, hóa ra anh cũng biết nói vài câu tiếng người đó."
Bình Hi: "..." Anh ta không nên lãng phí thời gian để ngồi hóng cái drama này.
An Tĩnh quyết định làm theo lời Bình Hi, đầu tiên cậu đến phòng đăng ký kết hôn chụp ảnh quầy đăng ký kết hôn, sau đó nghĩ cách nói sao cho hợp lý để gửi cho đối phương xem.
Trong bệnh viện có mấy anh chàng Beta đẹp trai, bọn họ cũng trạc tuổi cậu ta, hay là lén chụp một tấm bóng lưng của người ta rồi gửi cùng với ảnh chụp quầy đăng ký kết hôn cũng được mà nhỉ? Ra hiệu ngầm kiểu vậy là anh có hiểu không đây? Hay là viết thêm vài chữ nhỉ? Chỉ cần nói... Đối tượng này thoạt nhìn rất phù hợp để kết hôn? Hay nói là... Không có khoảng cách thế hệ, trò chuyện rất vui vẻ ta?
Không, không được, tự nhiên nhắc tới khoảng cách thế hệ và tuổi tác, không phải là đang chọc vào trái tim Anh La à? Thế này không được.
Nếu không thì nói là đối phương tỏ tình với mình, người ta chọn địa điểm tỏ tình ở phòng đăng ký kết hôn? Anh La có lo lắng tức giận không? Có ghen không?
An Tĩnh suy nghĩ cả buổi, cậu ta nắm chặt thiết bị liên lạc nghĩ: Nhưng nếu anh ấy không có phản ứng gì thì phải làm sao bây giờ?
Cậu ta lại có chút sợ hãi.
Đêm đó lúc An Tĩnh tăng ca, cậu ta lén chụp bóng lưng và mặt nghiêng của một anh chàng đẹp trai nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên gửi hay không.
Cứ kéo dài như vậy đến tận ngày hẹn với Hạng Thần hôm đó.
Tuy mới sáng sớm, nhưng trong bệnh viện rất bận rộn vì hôm nay số người sống sót được đưa tới đây vô cùng nhiều, có phản ứng đào thải, có tiểu đội tình nguyện viên bị thương nhưng tốc độ bình phục hơi chậm, phải tiêm cầm máu.
Ngoài ra còn có mấy người khi tham gia vào hoạt động dọn dẹp tang thi không kịp thời rút lui, bị cuốn vào vụ nổ khiến một người chết và hơn hai mươi người bị thương, nhân lực trong bệnh viện vốn không đủ rồi nên bây giờ An Tĩnh bận túi bụi.
Đến giữa trưa Hạng Thần vội vàng quay về, An Tĩnh cũng không có thời gian nghe điện thoại.
Bận rộn mãi đến khi chạng vạng, hoàng hôn nhuộm một lớp màu cam rực rỡ trên hành lang, những đám mây trên bầu trời tựa như một đám cháy cuồn cuộn trông vô cùng đẹp.
An Tĩnh lau mồ hôi trên trán, đi cùng đồng nghiệp ra khỏi phòng phẫu thuật, sau đó tháo khẩu trang, cởi bọc giày dùng một lần dưới chân, uống vài hớp sữa do y tá đưa rồi chậm rãi thở một hơi dài.
Cũng may không bận đến nửa đêm, An Tĩnh xem giờ định gọi điện thoại hỏi Hạng Thần coi có thể đến ăn chực bữa tối không.
Nhưng phía bên kia không ai trả lời.
An Tĩnh cởi áo khoác trắng, sau đó đi về phía văn phòng, cậu ta gọi vài lần rồi mà không ai trả lời, lập tức có chút ngỡ ngàng.
Bụng Văn Xuyên đã to như vậy rồi, không thể lăn qua lăn lại làm gì đó nữa đâu, Hạng Thần có quá mức không thế?
Cậu ta đẩy cửa văn phòng ra treo quần áo lên, đến khi viết báo cáo ngày hôm nay xong xuôi thì sắc trời đã tối rồi, bầu trời bên ngoài ánh màu xanh đậm mang theo hơi thở nhẹ nhàng quan sát thế giới.
An Tĩnh đứng cạnh cửa sổ một lúc, ngoại trừ những người làm nhiệm vụ thì các bác sĩ khác đều đã tụm năm tụm ba rời đi, thế là cậu ta quyết định không đi quấy rầy hai người tiểu biệt thắng tân hôn*, dự định đi ăn phần lẩu nhỏ của một người.
(*Tiểu biệt thắng tân hôn (小别胜新婚): Vợ chồng son nếu vì công tác hoặc là có chút chuyện mà phải xa nhau vài ngày, tới lúc gặp lại, tình cảm càng thêm ngọt ngào (Gặp lại nhau sau một thời gian xa cách, cảm giác tựa như mới kết hôn).)
Dãy hành lang rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của một mình cậu ta, vừa đi đến thang máy liền nhìn thấy một bóng người lướt qua cửa nhỏ lối thoát hiểm.
An Tĩnh: "?"
Gần như là phản xạ có điều kiện An Tĩnh vội giơ tay muốn chạm vào súng, lúc này mới nhớ tới đã không còn là lúc bất cứ lúc nào cũng có thể bị tang thi tập kích nữa. Nhưng trái tim cậu ta vẫn vì đột nhiên căng thẳng mà không ngừng đập thình thịch.
Cậu ta đi ra cửa, nhìn ra ngoài rồi hét lên: "Có ai không? Xin chào?"
Không ai trả lời, cậu ta đẩy cửa ra thấy hành lang trống rỗng, không có bóng người.
Vì mệt mỏi quá nên hoa mắt?
Vẻ mặt An Tĩnh đầy khó hiểu, sau đó lại chậm rãi đi về phía thang máy, thang máy đang dừng ở lầu một từ từ đi lên, An Tĩnh xem giờ, một tay đút túi còn tâm hồn thì treo ngược cành cây.
Cậu ta lấy thiết bị truyền tin ra, suy nghĩ xem có nên gửi tin nhắn hay không, cậu ta mở ảnh chụp mặt nghiêng của đồng nghiệp, do dự không quyết lúc lâu.
Đúng lúc này thang máy "tinh" một tiếng, cửa chậm rãi mở ra.
Trong thang máy treo đầy bóng bay, dải ruy băng, trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra mấy người bên trong lập tức bắn pháo hoa, sau mấy tiếng bụp bụp trứng màu bắn đầy người cậu ta.
An Tĩnh: "..."
An Tĩnh nhìn cảnh tượng trong thang máy, đơ người há miệng đứng im.
Hạng Thần, Dương Khánh, 201, Chu Thắng, Trương Ưng Hải, Kỳ Thập Nhất đều ở bên trong, có người cầm bóng bay, có người cầm biểu ngữ, trên biểu ngữ viết "gả cho anh nhé!" còn có biểu ngữ viết "không có em anh sẽ chỉ như một con thuyền lạc dòng".
Trong thang máy trải một tấm thảm màu trắng, trên đó in mấy chữ: Anh yêu em.
Ánh sáng trong thang máy không tốt lắm, chiếu vào mặt mọi người trông sáng tối không đồng đều, tuy hiệu ứng hình ảnh không quá xuất sắc nhưng lại đẩy nhịp tim An Tĩnh lên đến đỉnh điểm, cậu ta chỉ cảm thấy tim như sắp vọt ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
La Tử Tùng đi ra từ trong đám người, hiếm khi thấy anh mặc một bộ âu phục, mà cùng nhờ đó mới phác họa được vai rộng eo hẹp chân dài, trong tay anh cầm một bó hoa hồng màu kem mà mấy ngày nay anh tự tay gấp khi ở bên ngoài.
(*Hoa hồng màu kem: Nguyên văn 香槟玫瑰: Hoa hồng Champagne, tuy nhiên Hoa Hồng Champagne là một loại hoa hồng bụi của anh có màu trắng cam nhạt. Sau đó thì mình tìm được một cụm từ tiếng anh ra hình chuẩn hơn là Cream Roses. Nên 香槟玫瑰 là muốn ám chỉ những bông hoa hồng có màu giống với hoa hồng Champagne (màu trắng cam nhạt) vì theo baike.baidu cũng nói những bông hoa hồng trắng trên thế giới vốn không có màu thuần trắng thì được gọi là 香槟玫瑰. Ý nghĩ là: Yêu em là hạnh phúc lớn nhất đời anh, nhớ em là nỗi khổ ngọt ngào nhất, có thể được ở cùng em khiến anh kiêu ngạo, không có em anh sẽ chỉ như một con thuyền lạc dòng. Ý là chỉ chung tình với một mình em.)
Tuy mấy bông hoa hồng này được gấp không hoàn hảo lắm, nó được gói trong giấy lụa có màu sắc giống như hoàng hôn hôm nay và chỉ buộc đơn giản bằng một dải ruy băng, nhưng thoạt nhìn trông vừa thanh nhã vừa ấm áp.
La Tử Tùng căng thẳng nói: "Anh luôn suy nghĩ kiểu cầu hôn nào mới bất ngờ và hoàn hảo, mới làm em vui. Nhưng anh thực sự không có kinh nghiệm, suy nghĩ cũng lâu rồi mà chỉ có thể làm được như này, em không thích hoa hồng đỏ, nên anh đã đổi... Ý nghĩa của nó rất hợp với tâm tình của anh, anh cảm thấy rất phù hợp."
Lời mở đầu của La Tử Tùng không khớp với lời sau, anh nói dong dài cả buổi, cứng ngắc nói: "Hạng Thần nói đúng, có lẽ anh kém hơn người khác nhiều, nhưng trái tim chân thành của anh nhất định không ai có thể so sánh được. Anh..."
Anh nửa quỳ xuống, giọng nói vô thức run lên, nói: "Anh yêu em An Tĩnh, gả cho anh nhé?"
"Anh sẽ học cách trở thành một người chồng tốt, có thể không hoàn hảo lắm, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức chú ý đến cảm nhận của em, em sẽ học hỏi từ bài học kinh nghiệm trước đó và cố gắng không lặp lại những sai lầm tương tự. Ngoài ra, còn có nhiều cái nữa nhưng chỉ nói thôi thì không thể chứng minh được bất cứ điều gì, em gả cho anh, anh sẽ dùng thời gian để chứng minh tất cả mọi thứ cho em thấy, nếu em không hài lòng, nếu em... Không thích và nếu anh làm em thất vọng, em có thể rời đi bất cứ lúc nào..."
"Đừng nói nữa!" Cuối cùng An Tĩnh cũng đã hoàn hồn, gương mặt cậu ta đỏ bừng, lập tức vui mừng hớn hở, tất cả các cảm xúc nghi ngờ và thất vọng trước đó đã biến mất, cậu ta chỉ cảm thấy trái tim mình rộng rãi thoáng mát và rất vui sướng, điều này đã vượt xa mong đợi của cậu ta luôn rồi, cậu ta đã rất hài lòng và hạnh phúc.
"Nào có ai vừa cầu hôn liền nói hai chữ kia chứ! Không được nói!" An Tĩnh cũng nửa quỳ xuống nhận lấy bó hoa, nói: "Mấy lời nói của anh em nhớ hết rồi đấy, em muốn anh dùng thời gian để chứng minh rằng, em sẽ luôn luôn nhìn anh, không được nói dối cũng không được chơi xấu. Cho dù sau này anh không muốn thực hiện lời hứa, em cũng không buông anh ra!"
La Tử Tùng thở dài, anh mỉm cười giơ tay ôm đối phương: "Em đồng ý rồi à?"
An Tĩnh ôm cổ anh hôn anh một cái: "Ừ!"
Đám người lập tức sôi nổi vỗ tay, tiếng pháo hoa liên tục vang lên, rắc đầy hạnh phúc trên mặt đất.
Tiếng ồn ào không dứt bên tai, La Tử Tùng đỏ mặt chủ động hôn An Tĩnh, hai người môi lưỡi quấn quýt vô cùng ngọt ngào, sau đó... La Tử Tùng liền nhìn thấy thiết bị liên lạc trong tay An Tĩnh.
Hình ảnh trên màn hình vẫn còn là hình mặt nghiêng của anh chàng đẹp trai kia.
La Tử Tùng: "..."
La Tử Tùng: "!!!"
Giờ An Tĩnh mới muộn màng nhận ra, vội vàng muốn xóa ảnh này đi: "Cái này không phải là, cái này là cái đó..."
La Tử Tùng bế người lên, sải bước đi vào thang máy: "Về rồi nói sau."
An Tĩnh khóc không ra nước mắt, cuối cùng cậu ta mới biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông.
Không đúng, phải là do cái ý tưởng cùi bắp của cái tên chuyên gây rắc rối Bình yêu tinh kia mới đúng! Cậu ta muốn không đội trời chung với anh ta quá!
Thang máy đi xuống, còn An Tĩnh thì căng thẳng gần chết, cậu ta nắm lấy cổ áo alpha: "Cái đó, Anh La? Anh hiểu lầm rồi, em không có, em không phải, em..."
Giọng điệu La Tử Tùng rất nặng nề, anh hiếm khi đen mặt: "Anh biết anh lớn tuổi hơn em rất nhiều."
An Tĩnh căng thẳng liếm liếm môi: "Em không để ý mà."
"Em và anh có khoảng cách thế hệ."
An Tĩnh lắc đầu: "Không có không có, hoàn toàn không!"
La Tử Tùng cúi đầu nhìn cậu ta, trong mắt mang theo chút khó chịu nhỏ bé: "Anh biết việc anh là Alpha làm em không có cảm giác an toàn."
An Tĩnh sửng sốt giây lát.
La Tử Tùng nói: "Đối với anh, em là ai quan trọng hơn giới tính của em. Anh chỉ cần em, vĩnh viễn không có bất kỳ cảm giác nào với người khác nữa, nếu em không yên tâm anh cũng có thể đi làm phẫu thuật, sau này sẽ không còn cảm giác với Omega nữa."
Trái tim An Tĩnh đột nhiên co quắp, cậu ta lắc đầu: "Không cần, em không nỡ. Em tin anh mà."
La Tử Tùng hôn cậu ta, trầm giọng nói: "Mong em đừng nhìn Beta khác, Alpha khác cũng không được, được không nào?" Anh hắng giọng, gương mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt lại lộ ra dục vọng hiếm có, nói: "Những cái khác không đề cập tới nhưng anh... Về mặt đó anh vẫn có tự tin lắm, anh sẽ làm em thỏa mãn."
An Tĩnh: "..."
An Tĩnh: "???"
Má ơi! Hôm nay anh uống lộn thuốc đấy à?
An Tĩnh tự cho rằng da mặt mình dày hơn La Tử Tùng rất nhiều, lúc này đột nhiên cũng không phát âm thanh nào, khuôn mặt đỏ bừng trợn to mắt nhìn La Tử Tùng. Cậu ta hơi há miệng để lộ đầu lưỡi nhỏ đáng yêu như ẩn như hiện, yết hầu La Tử Tùng chuyển động, ra khỏi thang máy là bước nhanh về phía xe.
Trên đường đi bọn họ không nói một lời nào, nhưng bầu không khí mờ ám liên tục chồng chất như thể muốn đốt cháy cả hai từ trong ra ngoài.
Khi về đến cửa nhà, An Tĩnh mới phát hiện trong nhà cũng có rất nhiều bóng bay và hoa hồng màu kem, trên cửa nhà còn treo đèn màu nhỏ, khi sáng lên trông vô cùng đẹp mắt.
Một trái tim màu đỏ khổng lồ được đặt trên mặt đất phòng khách, nhìn kỹ mới thấy trái tim khổng lồ này được ghép lại từ rất nhiều biểu tượng trái tim nhỏ màu đỏ, trên đó cũng viết chữ.
Tuy cách cầu hôn này hơi quê mùa một chút nhưng sự cố gắng và tấm lòng này lại khiến người ta hạnh phúc, không thể thay thế, nghìn vàng cũng không đòi được.
La Tử Tùng ôm lấy Beta nhỏ từ phía sau, anh nghe ra trong tiếng cười của đối phương có chút nghẹn ngào. Cho đến giờ khắc này, khi nơi nảy chỉ còn lại hai người, An Tĩnh mới có cảm giác chân thật, cảm thấy trái tim tung bay hồi lâu của bản thân cuối cùng cũng rơi xuống.
Không phải là một giấc mơ mà là sự thật.
Cậu ta cười trêu nói: "Không phải chờ đăng ký kết hôn mới có thể... Cái đó à?"
La Tử Tùng hôn lên cổ An Tĩnh, nói: "Ngày mai hẵng đi, hôm nay..."
Phần còn lại anh không nói ra, thay vào đó là một nụ hôn triền miên nhiệt tình lấp kín nụ cười và tiếng kêu của An Tĩnh.
Giờ khắc này An Tĩnh mới biết: Trước phòng tuyến của La Tử Tùng luôn có nguyên tắc và điểm mấu chốt, ngoài ra còn có khiêm tốn, vững vàng, đáng tin cậy và trung thực; nhưng sau khi phá bỏ phòng tuyến này, dáng vẻ của La Tử Tùng hoàn toàn khác.
Nhưng cậu ta rất thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT