Bất quá lầm bầm thì lầm bầm, Tống Hải vẫn cực kỳ nhanh chóng chiếu theo lời Tống Gia Thành nói, mang ngọc bội tới, đeo lên lỗ nhỏ trên đai lưng cho hắn.
Tống Gia Thành đứng trước gương xoay hai vòng, xác định không còn chỗ nào không ổn, mới để Tống Hải đi ra ngoài chuẩn bị xe ngựa.
Tống Hải lĩnh mệnh rời đi, vội vàng vẫy tay gọi một gã sai vặt vẩy nước quét sân tới, dặn hắn tới phòng bếp một chuyến, chuẩn bị một hộp điểm tâm, cho hai vị chủ tử ăn trên đường đi tới thôn trang.
Thôn trang có suối nước nóng xem như thôn trnag được các vị chủ tử Quốc công phủ đi đến nhiều nhất, bởi vì thôn trang có suối nước nóng, mỗi năm Tống Quốc công đều sẽ cùng người nhà tới thôn trang ngâm suối nước nóng hai lượt.
Các thôn trang khác dưới danh nghĩa Quốc công phủ cách khá xa, trong thôn trang cũng không có gì đặc biệt, chủ tử trong phủ có khi cả mười mấy năm cũng không tới xem một lần.
Hằng năm, quản gia của Quốc công phủ sẽ chạy tới những thôn trang đó, bận rộn thu địa tô một lần.
Đương nhiên, mỗi thôn trang đều có một nhà, gọi là trang đầu, bọn họ đều là hạ nhân từ Quốc công phủ đi tới, sống trong thôn trang, công việc chủ yếu chính là phối hợp, quản lý những tá điền trong thôn trang.
Nếu trong thôn trang có việc gấp, cũng do nhóm trang đầu tới trong phủ tìm quản gia giải quyết.
Có trang đầu tận tâm, tự mình bắt được mấy loại cá ngon trong sông, hoặc là nhặt được một ít sản vật tươi ngon trên núi, đều thừa dịp đồ vật còn mới mẻ, đưa đến trong phủ.
Đương nhiên, trong phủ cũng không để bọn họ tặng không, đều cho một phần tiền thưởng.
Nếu mấy thứ này nấu lên có hương vị đặc biệt mỹ vị, được chủ tử khen, còn sẽ ban thưởng thêm.
Hôm nay Tống Gia Thành muốn đi tới thôn trang suối nước nóng, chính là thôn trang giàu có nhất của Quốc công phủ.
Bởi vì được các chủ tử trong phủ coi trọng, được ban thưởng cũng nhiều, cho nên từ trang đầu đến tá điền trong thôn trang, cuộc sống tốt hơn các thôn trang khác rất nhiều.
Bất quá này cũng chỉ là do Tống Hải tự nghĩ vậy, xe ngựa đi đến thôn trang, Đỗ Khanh nhìn thôn trang cổ đại trước mặt, trực tiếp không biết nên nói cái gì. .
truyện ngôn tìnhTrên đường Đỗ Khanh cũng đã nghe Tống Hải giới thiệu qua, hắn giới thiệu hôm nay sẽ đi đến thôn trang suối nước nóng giàu có nhất trong các thôn trang của Quốc công phủ, toàn bộ thôn trang cũng có hơn hai trăm mẫu đồng ruộng và nửa tòa núi lớn.
Hiện tại thôn trang tổng cộng có hai mươi mấy hộ nhân gia, bình thường dựa vào việc thuê hơn hai trăm mẫu đồng ruộng này mà sống.
Tống Quốc công tốt bụng, đồng ruộng của Quốc công phủ cho thuê cũng chỉ thu 3 phần địa tô của nhóm tá điền, so với giá thị trường bây giờ thì thấp hơn 1 phần. Tuy rằng Thánh Tôn đế anh minh lấu được khoai lang đỏ, bắp, khoai tây, đậu phộng, những giống cao sản, giá trị thu hoạch cao, cơ hồ là giải quyết ấn đề lương thực của nhân dân Khánh triều.
Nhưng hơn một nửa đát đai của Khánh triều đều bị thế gia, hoàng tộc cùng phú thương nắm trong tay.
Hơn nữa có lương thực cao sản, Khánh triều tới nay đã hơn 200 năm, dân cư trong nước lại càng tăng.
Người nhiều đất ít.
Này cũng dẫn tới việc thổ địa Khánh triều đặc biệt quý giá, ruộng cạn bình thường hạ đẳng nhất, cũng phải bảy tám lượng bạc một mẫu, đồng ruộng tốt một chút còn có thể bán được mười mấy, hai mươi lượng bạc.
Phần lớn dân thường ở Khánh triều, đều chỉ có thể thuê ruộng đát của qúy nhân mà sống.
Ở bất luận thời đại nào, chênh lệch giàu nghèo đều là một vấn đề nghiêm trọng, đặc biệt như Khánh triều vậy.
Giống tá điền trong thôn trang, người một nhà vất vả lao động cả đời, đều không thể mua được mười mẫu đất ruộng, hoàn toàn giải quyết vấn đề sinh kế một nhà.
Theo Đỗ Khanh, thôn trang suối nước nóng thoạt nhìn không được tính là rất tốt, toàn bộ thôn trang, chỉ có một tòa nhà nhìn còn ổn.
Không cần phải nói, đây là chỗ được tu sửa tốt nhất trong thôn trang, để các quý nhân lại đây du ngoạn sẽ ở lại.
Phòng ốc quy chế gồm năm gian phòng, nóc nhà dùng ngói lợp. Được trang trí cũng gọn gàng, trên xà nhà còn có một bức họa thanh bích, đại môn làm hoàn toàn bằng gỗ.
Đối lập với biệt uyển khí phái, chính là nhà đá, nhà cỏ tranh của trang đầu, và tá điền.
Tá điền trong thôn đều không xác định quý nhân sẽ cho họ thuê đồng ruộng bao nhiêu năm, cho nên cũng không dám bỏ ra nhiều tiền tu sửa phòng ốc.
Tá điền như bọn họ giống như không bao giờ ổn định, năm nay làm ở ruộng này, sang năm nói không chừng sẽ tới thôn trang khác trồng trọt.
Nhà ở là vật chếc, một khi xây tốt, không thể mang đi, dọn đi là mất, cho nên nhóm tá điền cũng không muốn mất số tiền này, đều xây hai gian nhà tranh, người một nhà chắp vá ở bên trong.
Năm trước Đỗ Khanh bị bệnh viện điều đi theo chương trình khám bệnh miễn phí cho vùng núi xa xôi.
Cô cho rằng những người mình gặp ở vùng núi đó đã rất nghèo rồi.
Đỗ Khanh hãy còn nhớ rõ, lần đầu tiên đi tới nhà thôn dân hỏi thăm, thể xác và tinh thần của cô đều bị chấn động.