Hai thứ này đặt lên trên giường gỗ, không gian còn dư lại vốn không nhiều lắm lại vàng trở nên chật hẹp.

Cố tình Cam Mạn Mai nghe nói khi sương trắng xuất hiện sẽ rất lạnh, lo lắng hai người bị cảm lạnh, còn lấy một cái chăn lông từ trong ngăn tủ ra cho bọn họ.

Thêm một đống chăn như vậy, địa phương có thể nằm trên giường đã ít nay càng ít hơn.

Buổi tối khi hai người nằm lên trên giường, không thể không nghiêng người dán sát vào nhau mới có thể bảo đảm ngủ cho Tống Gia Thành nằm phía ngoài, thân thể hoàn toàn nằm trên giường.

Này như bình thường cũng liền thôi, cố tình hôm nay Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa cũng đợi ở trong phòng.

Không sai! Hai người bọn họ cũng ở trong phòng.

Bất quá bọn họ không ở trên giường, mà ngồi trên sô pha trong phòng.

Cũng bởi vì Đỗ Khanh và Tống Gia Thành muốn tìm hiểu xem rốt cuộc làn sương trắng này là thứ gì, cho nên liền thương lượng nhờ Cam Mạn Mai và Đỗ Hùng Hoa chờ ở trong phòng.

Chờ đếnkhi sương trắng xuất hiện, bọn họ liền dùng di động chụp làn sương trắng này lại, như vậy bọn họ cũng có thể biết sương trắng rốt cuộc xuất hiện như thế nào.

Tống Gia Thành nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy sống một ngày bằng một năm.

Tuy rằng hiện đại không thể so với cổ đại, tư tưởng của mọi người đều tương đối cởi mở hơn.

Nhưng là hắn làm trò trước mặt cha mẹ người ta, nằm cùng con gái nhà người ta trên giường, tóm lại trong lòng không được tự nhiên.

Hơn nữa trong tay Cam Mạn Mai còn cầm di động, sẵn sàng chuẩn bị ghi hình, phàm là hắn có một chút động tác, đều sẽ bị hai người xem ở trong mắt, tưởng tượng đến chuyện này, hắn quả thực khẩn trương muốn chếc.

Nếu chỉ có hắn và Đỗ Khanh ở chỗ này, y theo tư thế hiện tại của bọn họ, khả năng trong lòng Tống Gia Thành còn có thể dâng lên một chút tâm tư khác.

Nhưng hiện tại, Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa như hổ rình mồi ở bên cạnh, hắn thật sự tới ngón tay cái cũng không dám động một chút.

Tống Gia Thành chưa bao giờ hy vọng sương trắng nhanh nhanh xuất hiện như bây giờ.

Cũng may hai người nằm ở trên giường không bao lâu, làn sương trắng quen thuộc lại xuất hiện.

Nhìn chung quanh giường gỗ đột nhiên xuất hiện một làn sương trắng, Cam Mạn Mai vội vàng duỗi tay vỗ vỗ cánh tay chồng.

Đỗ Hùng Hoa trơ mắt nhìn làn sương trắng kỳ quái, chậm rãi bao phủ toàn bộ giường gỗ, ông lấy di động ra nhìn thoáng qua —— buổi tối 11 giờ. Đỗ Hùng Hoa không biết thời gian sương trắng xuất hiện có cố định hay không, chỉ có thể yên lặng ghi nhớ phát hiện này trong lòng.

Sương trắng tổng cộng xuất hiện năm phút, năm phút trôi qua, khi làn sương trắng hoàn toàn tan đi, Đỗ Khanh, Tống Gia Thành cùng với tất cả đồ vật lung tung trên giường đều không còn bóng dáng.

Cơ hồ trong chớp mắt hàn ý hoàn toàn biến mất, Đỗ Khanh và Tống Gia Thành liền cùng nhau mở mắt.

Tuy rằng Tống Gia Thành không ở đây, nhưng Tống Hải vẫn làm hết phận sự ở trong phòng đốt ngọn nến, cho nên Tống Gia Thành cùng Đỗ Khanh vừa mở mắt ra, liền trực tiếp nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Đỗ Khanh vươn tay che hai mắt của mình lại, hàm hồ mà nói: “Anh…… anh đừng nhìn tôi như vậy, nhìn nữa thì cẩn thận lau s.ú.n.g cướp cò.”

Tống Gia Thành chưa từng nghĩ tới, từ trong miệng Đỗ Khanh, lại nghe được câu nói kinh thế hãi tục tới vậy.

Quả thật, nữ tử hiện đại vởi mở, tự do hơn nữ tử cổ đại rất nhiều, điểm này Tống Gia Thành vẫn luôn rõ ràng.

Nhưng là Đỗ Khanh không giống những người khác.

Tuy rằng cô chưa từng nhắc đến, nhưng Tống Gia Thành đã từ chỗ Cam Mạn Mai biết được.

Đỗ Khanh tuy rằng đã 26 tuổi, nhưng cô chưa bao giờ yêu đương.

Khi đi học, cô đem tất cả tinh lực và thời gian dành cho học tập, không chút khách khí nói, cô có thể tốt nghiệp tiến sĩ sớm hơn mấy năm so với bạn cùng trang lứa, cũng không phải bởi vì cô có bao nhiêu xuất chúng hay thiên phú, mà bởi vì cô đủ chăm chỉ.

Sau khi đi làm, ban đầu cô làm bác sĩ thực tập, lại được bệnh viện phá lệ mời vào làm, đãi ngộ tốt hơn các bác sĩ thực tập cùng vào năm đó, cũng là khiến cho người khác ghen ghét và nhàn ngôn toái ngữ không ít.

Cô không phải loại người thích làm ầm ĩ, làm người nổi bật, đối mặt với sự nghi ngờ của người khác, phương thức đáp trả của cô chính là —— tăng ca nhiều hơn người khác, thời gian trực ban cũng dài hơn.

Thời gian rảnh cô liền vội vàng học tập, thi lên chức, càng không có thời gian nghĩ tới mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Còn có bứa họa người đàn ông trong di động của Đỗ Khanh cũng không phải người trong lòng của cô.

Không đúng, nói không phải người trong lòng cũng không ổn.

Chuẩn xác mà nói là, người đàn ông kia ở thế giới của cô là minh tinh, là nam diễn viên phái thực lực mà Đỗ Khanh đã thích từ thời học sinh.

Từ khi Tống Gia Thành học được cách dùng di động, đã tự mình trộm tra xét không ít tư liệu.

Hiện tại, hắn có thể không chút khiêm tốn nói, một số quy tắc cơ bản và từ ngữ hiện đại, hắn đều đã nắm giữ, kể cả nói chuyện với người khác, cũng có thể bảo đảm không lộ ra nửa điểm manh mối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play