Sau khi bình tĩnh lại, Đỗ Hùng Hoa xoa xoa cái eo nhức mỏi của mình, cảm thán nói: “Không nghĩ tới, tiểu Tống thoạt nhìn rất văn tĩnh, trong xương cốt lại ưa thích mạo hiểm như vậy.”
Đỗ Khanh một tay chống cằm, một cái tay khác chậm rì rì chấm một cọng khoai tây vào sốt cà chua cho vào miệng.
“Phỏng chừng bản tính hắn chính là như vậy, chẳng qua ở quê quá câu thúc, hôm nay mới được tự do bay nhảy.”
Cửa hàng thức ăn nhanh lắm người nhiều mắt, Đỗ Khanh cũng không nhắc đến cổ đại, trực tiếp nói thành ở quê.
Đỗ Hùng Hoa nháy mắt đã hiểu, thấy con gái phân tích rất có đạo lý.
Rốt cuộc trải qua cuộc nói chuyện ngày hôm qua, vợ ông cũng đã hỏi thăm rõ ràng tình hình trong nhà đứa nhỏ tiểu Tống này.
Trò vận động mạo hiểm nhất Tống Gia Thành làm ở cổ đại chính là đánh mã cầu.
Theo lời hắn nói, cũng không phải thường xuyên được vận động, chỉ vào ngày tết thập phần náo nhiệt, mới có thể tụ tập với đám bằng hữu chơi 1- 2 ván mã cầu.
Hiện đại nhiều trò chơi, đối với Tống Gia Thành tuyệt đối cực kỳ hấp dẫn.
Với sự hưng phấn của hắn, hôm nay bọn họ cũng không cần an bài hạng mục khác, chơi mấy lượt tàu lượn siêu tốc, chơi nhảy bungee xong, thì cũng vừa lúc công ty vận chuyển đưa giường gỗ đến.
Đỗ Khanh không biết, Tống Gia Thành và Cam Mạn Mai ở chỗ nhảy bungee đã xảy ra một trận oanh động.
Nguyên nhân chính là do Tống Gia Thành quá đẹp trai, chỗ nhảy bungee xếp một đống người, đều muốn xem náo nhiệt, muốn xem chàng trai mười phần cổ phong này, tháo tóc giả xuống còn đẹp hay không.
Có một vài du khách xếp hàng trước Tống Gia Thành, rõ ràng đã nhảy xuống rồi, lại ngồi thang máy đi lên, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Nhưng làm mọi người không nghĩ tới chính là, thẳng đến khi Tống Gia Thành đeo xong dây an toàn, còn không có nửa phần ý định gỡ ‘ tóc giả ’ xuống.
Nhân viên thiện ý nhắc nhở: “Chàng trai, anh phải bỏ tóc giả xuống, bằng không chút nữa cậu lại phải xuống nước vớt tóc đó.”
Tống Gia Thành nghe vậy giơ tay vuốt vuốt sợi tóc bên tai, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nhưng mà đây không phải tóc giả, là tóc thật.”
Nhân viên công tác không nghĩ tới hôm nay mình lại gặp được một chàng trai tóc dài, nháy mắt nghẹn lời.
Tóc dài như vậy, không mất năm, sáu năm khẳng định không nuôi được.
Dạng gia đình kiểu gì, mới có thể để cho con trai để tóc dài đến vậy, mà không bị đánh gãy chân. Nhân viên công tác vội vàng điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, việc công xử theo phép công nói: “…… Vậy, vậy được, vậy anh chuẩn bị đi, chờ tôi đếm đến ba thì nhảy xuống.”
Tống Gia Thành hít sâu một hơi, hơi hơi gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
“Một, hai……” Nhân viên công tác một bên đếm đếm một bên duỗi tay sờ lên chốt an toàn.
Nhưng chưa kịp đếm đến ba, Cam Mạn Mai lại lên tiếng ngăn trở.
“Từ từ!”
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của nhân viên và Tống Gia Thành nghi hoặc ánh mắt khi, Cam Mạn Mai giơ tay chỉ chỉ lên trên đầu.
Chỗ cao gió lớn, bà gân cổ lên hô: “Phát quan, phát quan! Tiểu Ngôn, cháu tháo phát quan trên đầu xuống.”
Đây là đồ cổ hàng thật giá thật đấy, nếu nhảy xuống rơi mất, thật sự phải bỏ tiền tìm người xuống nước vớt.
Phát quan Tống Gia Thành đang đeo trên đầu là cái hắn thường mang, vàng ròng làm đế quan, chính giữa được khảm một khối ngọc dương chi còn to hơn quả trứng cút.
Trước không nói đến giá của viên ngọc này, y theo phong cách nhất quán của Quốc công phủ, cũng không phải loại ngọc thạch thấp kém gì, vàng ròng làm đế kia, cũng đã có giá trị xa xỉ.
Tống Gia Thành giơ tay rút phát quan trên đầu đưa cho nhân viên công tác, nhờ nhân viên chuyển cho Cam Mạn Mai đứng bên ngoài.
Muốn hỏi Tống Gia Thành nhảy bungee có cảm giác như thế nào, hắn chỉ có thể nói giống như mình có một đôi cánh thật dài, nwh được bay lên, thật sự vui sướng vô cùng.
Ở giữa không trung được rơi tự do, hắn cảm thấy tất cả khúc mắc trong lòng đều biến mất, trong nháy mắt.
Hai người đi ra khỏi điểm nhảy bungee, đều mang vẻ mặt hưng phấn lại có chút nghĩ mà sợ.
Hai người đi vào cửa hàng thức ăn nhanh, Cam Mạn Mai ngồi xuống, chuyện thứ nhất chính là dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn đống đồ ăn bừa bãi trên bàn.
“Không phải mẹ nói, thứ này có cái gì mà ngon, nhiều dầu mỡ, một chút cũng không khỏe mạnh, mẹ thấy còn không bằng đi sang bên cạnh ăn một chén mì chua cay.”
Đỗ Khanh sớm đã quen với chuyện Cam Mạn Mai nữ sĩ lải nhải.
Ở trong mắt Cam nữ sĩ, chỉ cần không phải đồ ăn tự tay bà nấu, chính là không khỏe mạnh.
Đồ chiên gây ung thư, đồ ăn trong tiệm cơm đã đắt, còn không vệ sinh.
Đối với việc này Đỗ Khanh đã học được cách vào tai trái, ra tai phải, cô làm lơ lời lải nhải của mẹ, duỗi tay cầm một cái hamburger đưa cho Tống Gia Thành bên cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT