Các chi tiết bên trong Tống Gia Thành không muốn nghĩ lại, tuy rằng Tống Mẫn Lan và bệ hạ nhận được tin kịp thời đuổi tới, ngăn hành vi của Phùng Thái Hậu, nhưng lúc ấy Tống Gia Thành vẫn còn ít tuổi.

Đầu tiên là bị kinh hách lớn như vậ, lại bị ép uống không ít thuốc cung đình bí dược, thân thể cùng tinh thần đều bị ảnh hưởng lớn.

Tuy rằng về sau thân thể đã được ngự y trị hết, nhưng tâm lý lại không khỏi được.

Cuối cùng phát triển thành chỉ cần có nữ tử tới gần, trong đầu Tống Gia Thành liền luôn không khỏi nghĩ đến cơ thể trắng bóng và ô ngôn uế ngữ của Phùng Thái Hậu lúc ấy.

Mỗi khi nghĩ vậy, trong lòng Tống Gia Thành liền nhịn không được buồn nôn, hắn như vậy, tự nhiên không có cách nào cùng chung chăn gối với nữ tử.

Nghe Tống Gia Thành kể xong, Đỗ Khanh vô cùng đau lòng.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới Tống Gia Thành lại gặp phải loại chuyện như vậy.

Trong hồi ức thảm thống này, hết thảy an ủi đều có vẻ yếu ớt, cả người Đỗ Khanh dịch ra bên ngoài.

Tống Gia Thành không rõ cô muốn làm cái gì, chỉ khắc chế nắm chặt tay, trong lòng vạn phần thấp thỏm nghĩ —— sau khi biết chuyện này, Đỗ Khanh sẽ không ghét bỏ hắn…… chứ?

Đỗ Khanh vươn tay, trong bóng đêm sờ soạng, gắt gao mà cầm lấy tay Tống Gia Thành.

Lúc này Đỗ Khanh mới phát hiện, tay của Tống Gia Thành giấu trong chăn bông—— đang phát run!

Đỗ Khanh vươn cánh tay còn lại, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ cánh tay Tống Gia Thành, ôn nhu an ủi: “Không có việc gì, hết thảy đều đã qua.”

Nếu có thể, Tống Gia Thành thật sự không muốn bộc lộ cảm xúc yếu ớt trước mặt Đỗ Khanh.

Hắn là một người đàn ông có tâm tư riêng với Đỗ Khanh, một lòng chỉ nghĩ biểu hiện sự vững vàng và ổn trọng cảu bản thân, tốt nhất là có thể để cô cảm thấy mìn là một người đàn ông đáng tin cậy.

Tống Gia Thành lo sợ bất an suy nghĩ: Hiện tại hắn như vậy, hẳn sẽ để cô cảm thấy thập phần không đáng tin cậy đi?

Kỳ thật nếu Tống Gia Thành ở hiện đại một thời gian, liền biết con gái đều sẽ có bản năng làm mẹ.

Hắn hiện tại, trực tiếp làm cho bản năng làm mẹ của Đỗ Khanh lập tức tràn lan.

Đỗ Khanh vội vàng an ủi Tống Gia Thành, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc.

Tình huống hiện tại của Tống Gia Thành, rõ ràng chính là biểu hiện của rối loạn căng thẳng sau chấn thương.

Hơn nữa đã rất nghiêm trọng, ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường của hắn, muốn để hắn tự lành hẳn là không có khả năng. Phàm là có một chút khả năng, hắn cũng sẽ không chìm đắm trong bóng ma nhiều năm như vậy.

Chờ bọn họ trở lại hiện đại, có lẽ có thể dẫn hắn đi gặp bác sĩ tâm lý.

Có lẽ sẽ tìm được cách giải thoát hắn ra khỏi ký ức đen tối kia.

Tuy rằng trong lòng thập phần không muốn thừa nhận, nhưng khi Đỗ Khanh nắm tay mình, trong lòng Tống Gia Thành xác thật cảm thấy thập phần an tâm.

Loại cảm giác an tâm này, sẽ làm người ta không tự giác muốn sa vào.

Trong bóng đêm Tống Gia Thành thử cúi đầu,.

Đỗ Khanh chỉ nghe được thanh âm tóc cọ xát vào vải bên cạnh, còn không đợi cô mở miệng hỏi Tống Gia Thành, trong phút giây —— mặt hắn liền dán trên mu bàn tay của cô nhẹ nhàng cọ vài cái.

Thình lình xảy ra tiếp xúc, Đỗ Khanh cảm thấy sau lưng phảng phất như có dòng điện chạy qua, loại kích thích này, làm cả người cô đều nổi da gà.

Không khí trong phòng lập tức trở nên ái muội.

Hai người vẫn duy trì tư thế đó, không một ai lên tiếng.

Tống Gia Thành cũng không có thất thố bao lâu, cúi đầu cọ vài cái liền khôi phục tư thế cũ.

Lúc Đỗ Khanh muốn rút tay ra, Tống Gia Thành vội giành lại sự chủ động, biến thành hắn nắm tay Đỗ Khanh.

Hiện tại đầu óc Đỗ Khanh đã là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi.

Cô giương miệng muốn nói chuyện, cuối cùng lại nghĩ đến chuyện của Tống Gia Thành vừa rồi, yên lặng nuốt xuống.

Đỗ Khanh chớp chớp mắt, không nghĩ ra vì sao rõ ràng mình chỉ muốn an ủi anh bạn nhỏ một chút, tình huống lại biến thành ái muội như vậy.

Vốn nghĩ hiện tại sẽ khó đi vào giấc ngủ, nhưng mặc kệ là Đỗ Khanh hay Tống Gia Thành, trong bóng đêm đều chậm rãi thả lỏng thân thể của mình, bất tri bất giác ngủ say.

Mà hai người vẫn nắm chặt tay, dù trong lúc ngủ mơ, vẫn chưa từng tách ra.

- -----

Đỗ Khanh ngủ một giấc dậy, đã là buổi sáng ngày hôm sau, cô quay đầu nhìn Tống Gia Thành bên cạnh ngủ say, chậm rãi rút tay ra.

Lúc rút cánh tay bị tê cứng ra, Đỗ Khanh cũng không dám kêu ra tiếng, rất sợ đánh thức người bên cạnh, hai người đều không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.

Thành công thoát thân, Đỗ Khanh tay chân nhẹ nhàng bò xuống đuôi giường, đi ra ngoài thu xếp bữa sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play