Nói đến chuyện này, Đỗ Khanh cũng cảm thấy kỳ quái, cô nghĩ lại một mình cũng không nói cái gì không ổn với mẫu thân Tống Gia Thành, hai không làm ra chuyện gì khác người ở Quốc công phủ, vì sao thái độ của Tần thị lại kỳ quái như thế.
Bất quá không để Đỗ Khanh nghĩ nhiều, quản sự tú phòng đã mang theo hai tú nương cùng công cụ đo đạc đến Nghênh Phong viện.
Rốt cuộc là quản sự Quốc công phủ, năng lực làm việc thật sự không thể chê.
Chuyện kế tiếp cũng không cần Đỗ Khanh động não, cô chỉ cần đóng vai người gỗ, quản sự bảo sao cô làm vậy là được.
Quản sự tú phòng ghi chú rõ ràng tất cả số liệu của Đỗ Khanh xuống quyển sổ mang theo, lại bảo Vân nhi mang bà đi chọn lựa vải dệt.
Vân nhi ôm tất cả vải dệt trong tủ quần áo Đỗ Khanh ra, đặt lên trên bàn, chỉ vào vải dệt trên bàn nới với nữ quản sự;
“Lâm nương tử mời xem, đây đều vải dệt phu nhân dặn dò phải dùng làm trang phục cho cô nương, Lâm nương tử cứ lựa chọn, trước làm thêm mấy bộ trang phục mùa hạ cho cô nương, nếu thiếu cái gì ngài cứ nói, chờ phu nhân hồi phủ ta lại báo cáo rồi đưa đến tú phòng.”
Vải dệt lúc đầu Tần thị tặng Đỗ Khanh có đủ chủng loại tơ lụa, ti lụa, la, sa, lụa, cẩm, đủ loại chất liệu chỉnh chỉnh tề tề đặt đầy một bàn.
Hỏi rõ sở thích của Đỗ Khanh, Lâm nương tử chọn lựa một ít vải dệt thích hợp, gấp gáp chế tạo trang phục hè trước.
Lúc Lâm nương tử nói, ít nhất phải chế tạo gấp bảy tám bộ váy áo mới đủ để mặc, phản ứng đầu tiên của Đỗ Khanh chính là lắc đầu cự tuyệt.
Về sau cô pải chạy qua chạy lại giữa hiện đại và cổ đại, tính công bằng một chút, một nửa thời gian cô sẽ cùng Tống Gia Thành ở cổ đại, một năm thì ít nhất phải có nửa năm sẽ ở hiện đại, làm nhiều xiêm y như vậy thật sự quá lãng phí.
Nhưng thái độ Lâm nương tử thập phần kiên quyết, nói thẳng đây là tiêu chuẩn cơ bản của tiểu thư khuê các ở kinh thành, một số quý nữ kỹ tính, đi ra ngoài thì một bộ váy áo sẽ không mặc lần thứ hai.
…… Cái lý luận này Đỗ Khanh thấy thập phần quen tai, cẩn thận suy nghĩ, này còn không phải xã hội thượng lưu ở hiện đại hay nói —— một bộ lễ phục sẽ không mặc hai lần sao?
Cô có tài đức gì, thế nhưng trong bất tri bất giác lại có được loại đãi ngộ này.
Tiễn Lâm nương tử đi, Vân nhi thấy Đỗ Khanh vẫn đang suy nghĩ, cười giải thích nói: “Cô nương, bảy tám bộ quần áo cũng không nhiều, đây mới chỉ là trang phục mùa hè, trang phục mùa thu đông phu nhân đã đưa nguyên liệu đến tú phòng rồi, hiện giờ người tú phòng đã dừng mấy công việc không gấp trong tay, đều gấp gáp may xiêm y, giày vớ cho cô nương rồi.”
Tần thị vì sao đối xử với cô tốt như vậy? Đỗ Khanh chưa bao giờ tin tưởng trên thế giới này sẽ có người không duyên cớ lại đối xử tốt với người khác.
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ tới một loại khả năng —— bởi vì lần này lại cô mang mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm cho Tần thị.
Nhưng vài thứ kia tổng cộng không đáng bao nhiêu tiền? Tần thị cũng không cần hồi báo nhiều thứ trân quý như vậy?
Đỗ Khanh vì được nhận đãi ngộ đặc thù mà đứng ngồi không yên, trong hoàng cung —— Tần thị cũng đang lôi kéo đại nữ nhi Tống Mẫn Lan nói chuyện phiếm.
Làm nữ nhân tôn quý nhất Khánh triều, Tống Mẫn Lan có một gương mặt kiểu ngự tỷ, nàng di truyền ưu điểm của Tần thị và Tống Quốc công, mặt trái xoan tinh xảo, ngũ quan khắc sâu, một đôi mắt phượng lúc nhìn quanh đều có ý nhị.
Đương nhiên, đấy là hình tượng của nàng trong mắt người bên ngoài.
Ở trước mặt Tần thị, tuy rằng bởi vì thân phận mà không thể tiếp tục làm nũng với mẫu thân, nhưng cũng thân mật cùng Tần thị nhỏ giọng trò chuyện việc nhà.
Ngày trước khi Tần thị tiến cung, trước hết là quan tâm thân thể và tình hình gần đây của Hoàng Hậu cùng Thái Tử, Nhị công chúa.
Theo Tần thị, con gái gả chồng hoàng gia, tuy rằng hưởng hết vinh sủng trong thiên hạ, nhưng đồng thời cũng phải nhận gông cùm xiềng xích của thân phận này.
Người ở bên trong thâm cung, sẽ có bao nhiêu chuyện thân bất do kỷ, Tần thị không cần hỏi đều có thể minh bạch.
Tống Mẫn Lan là Hoàng Hậu, con trai cũng đã sớm được lập làm Thái Tử.
Thái Tử cũng giống nàng, từ nhỏ đã biết tranh đua, được bệ hạ coi trọng, hiện giờ đã bị bệ hạ mang theo bên người học cách trị quốc.
Theo lý thuyết địa vị của nàng ngồi rất ổn định, hẳn là có thể thở phào một hơi, hoàn toàn không cần tự hạ giá trị con người, tranh đua với mấy phi tần lấy sắc thờ người khác.
Nhưng Tống Mẫn Lan có thể ngồi yên ổn ở vị trí Hoàng Hậu nhiều năm như vậy, trừ bỏ là phu thê từ thời niên thiếu của bệ hạ, ngoài tình cảm thâm hậu, còn bởi vì nàng cũng đủ cẩn thận.
Chỉ cần con trai của nàng còn chưa lên làm Hoàng Thượng, nàng còn chưa trở thành Hoàng Thái Hậu, tảng đá trong lòng Tống Mẫn Lan sẽ không dỡ xuống được.
Nàng phải làm vợ cả được bệ hạ kính trọng nhất, cũng muốn làm nữ nhân xinh đẹp nhất trong mắt bệ hạ.
Xinh đẹp là vũ khí có lực sát thương nhất của phụ nữ, những lời này đối với nữ nhân sống trong cung, càng đặc biệt chính xác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT