Đỗ Khanh liền cứ như vậy nghiêng đầu dựa vào gối ngủ say, Tống Gia Thành ngửa mặt nằm ở trên giường, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng bên người, thật vất vả mới ép xuống ý niệm muốn quay qua nhìn.

Nằm nằm, Tống Gia Thành liền nhận ra có gì đó không thích hợp.

Đầu tiên là đầu ngón tay của Tống Gia Thành cảm nhận thấy không khí lành lạnh, hắn rụt rụt đầu ngón tay, ngưng thần nhìn lại, mới phát hiện không biết từ khi nào giường gỗ đã bị một tầng sương trắng bao bọc lấy.

Tầng sương trắng này phảng phất như thật, Tống Gia Thành dùng phần tay lộ khỏi quần áo chạm vào sương trắng, lập tức bị nổi da gà.

Đây là bị hàn khí đông lạnh!

Đại não Tống Gia Thành ập tức xoay chuyển—— chỉ sợ đây là nguyên nhân Đỗ Khanh đi tới Khánh triều.

Hiện tại dị tượng lại xuất hiện, có lẽ lần này Đỗ Khanh thật sự có thể đi về.

Theo bản năng Tống Gia Thành cảm thấy mình không nên tiếp tục ngây ngốc trên giường, bằng không khẳng định sẽ phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn.

Hắn hiện tại nên xoay người xuống giường!

Nhưng mà mặc kệ Tống Gia Thành giãy giụa như thế nào, thân thể hắn như dính chặt trên giường, mặc hắn dùng sức ra sao, cuối cùng vẫn không thể động đậy.

Đến cuối cùng sương trắng đã nồng hậu như sợi bông, Tống Gia Thành mở to hai mắt, vẫn chỉ có thể nhìn thấy một mảnh sương mù trắng xoá.

Đầu giường khắc hoa, giường màn, Đỗ Khanh nằm một bên, đều bị màn sương mù cổ quái này che kín.

Tống Gia Thành không biết mình trừng mắt nhìn màn sương mù trắng xóa này bao lâu, thẳng đến khi đôi mắt hắn bắt đầu đau, hắn mới nhẫn nại không được nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

Bởi vì dùng mắt quá độ, lúc Tống Gia Thành nhắm lại, khóe mắt còn nhịn không được chảy chút nước mắt.

…………

Thời điểm Tống Gia Thành tỉnh táo lại, duỗi tay không thấy năm ngón tay trong bóng đêm, sờ đến ván giường quen thuộc, việc đầu tiên chính là duỗi tay sờ tới chỗ Đỗ Khanh đang nằm.

Trong lúc ngủ mơ Đỗ Khanh chỉ cảm thấy bị ai đó cào đầu một cái.

Cô mơ màng nhăn lông mày lại, vô ý thức duỗi tay sờ soạng kéo chăn đến trên người liền xoay lại ngủ tiếp.

Sờ phải đầu Đỗ Khanh, Tống Gia Thành cũng thả lỏng hơn phân nửa.

Hắn nhớ rõ khi sương trắng xuất hiện, trong phòng vẫn có ngọn nến. Hiện tại phòng trong xác thật đen nhánh một mảnh, cũng không biết là hắn mất đi ý thức thời gian quá dài, ngọn nến đã cháy hết, hay là…… Bọn họ đã đổi chỗ.

Do dự hai giây, Tống Gia Thành vẫn quyết định đánh thức Đỗ Khanh trước.

Tình huống hiện tại không rõ, sương trắng vừa rồi thật sự làm Tống Gia Thành kiêng kị, loại cảm giác thân thể không chịu khống chế của mình thật sự không dễ chịu.

“Đỗ cô nương, Đỗ cô nương.”

Tống Gia Thành đầu tiên là nhỏ giọng kêu hai tiếng.

Nhưng mà thanh âm của hắn căn bản không gọi Đỗ Khanh dậy được.

Tống Gia Thành không có biện pháp khác, chỉ có thể xê dịch lại gần, sau đó trong bóng đêm sờ soạng duỗi tay đẩy đẩy bả vai Đỗ Khanh.

Bị hắn đẩy như vậy, Đỗ Khanh cơ hồ là lập tức thanh tỉnh, cô vội vàng ngồi dậy, trong bóng đêm trợn tròn mắt hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì.”

Tống Gia Thành lắc lắc đầu, xong hắn nhớ ra đang trong bóng đêm Đỗ Khanh cũng không nhìn được động tác của hắn, vội vàng mở miệng giải thích:

“Vừa rồi lúc cô ngủ, mép giường liền nổi lên một mảnh sương trắng kỳ quái, cũng không biết sương mù này có vấn đề gì, chạm vào hàn khí bức người, tôi muốn động đậy cũng không động đậy được, còn có, cũng không biết ngọn nến trong phòng đã cháy hết, hay vì sao mà trong phòng tối đen.”

Đỗ Khanh lẩm bẩm nói: “Sương trắng? Hàn khí bức người, không thể cử động?”

Nghe Tống Gia Thành miêu tả, Đỗ Khanh chỉ cảm thấy trái tim nhỏ ‘ thình thịch ’ đập kinh hoàng.

Đêm qua trong lúc ngủ mơ liền cô cảm giác được một trận hàn ý làm cả cơ thể khó chịu, vừa rồi Tống Gia Thành lại thấy sương trắng kỳ quái, có phải cô đã trở lại hay không?

Vừa suy nghĩ đến đây, Đỗ Khanh liền nhịn không được kích động, trong bóng đêm cô sờ soạng bò ra khỏi giường.

Đụng tới cánh tay Tống Gia Thành, cô vội vàng xin lỗi, lúc sau không đợi hắn nói chuyện, liền dùng một cánh tay chống ở đầu giường tiếp tục bò ra bên ngoài.

Sờ đến mép giường, Đỗ Khanh theo mép giường sờ đến đỉnh đầu.

Đến đầu giường sờ được một cái chốt mở, Đỗ Khanh nhịn không được hưng phấn trong lòng, vui tới phát khóc.

Đương nhiên, khóc thì khóc Đỗ Khanh cũng không trì hoãn động tác trên tay.

‘ Bang ’ một tiếng, Đỗ Khanh nhanh nhẹn ấn xuống công tắc mở đèn điện, đèn dây tóc sáng ngời xua tan bóng đêm.

—— xua tan cả bóng đêm trong lòng Đỗ Khanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play