Chuyện tốt phải làm tới cùng, Đỗ Khanh mở ba lô ra, thuận tay dùng povidone cẩn thận tiêu một cho cuống rốn thai nhi và miệng vết thương của sản phụ.

Cuối cùng Đỗ Khanh còn cắt một miếng băng gạc bảo hộ cuống rốn đứa trẻ một chút.

Nếu không phải bao bì chai povidone thật sự là không thích hợp để nhiều người nhìn thấy, Đỗ Khanh đã đưa bình povidone cho họ về dùng.

Trong ba lo của cô còn có dung dịch ô-xy già, vết thương trên cánh tay cô cũn có thể dùng cái đó.

Bất quá lai lịch Đỗ Khanh vẫn hơi mẫn cảm, vì an toàn bản thân, đến cuối cùng cô không đưa chai povidone cho họ.

Xử lý xong mọi chuyện, Đỗ Khanh không yên tâm dặn dò người đàn ông kia: “Mấy ngày nay tắm cho đứa nhỏ nhớ tránh đi phần rốn, chờ phần rốn con bé kết vảy xong sẽ tự bóc ra, lúc đó mới có thể dùng khăn vải nhẹ nhàng lau bụng cho nó.”

Nguy cơ hoàn toàn được giải trừ, mọi người vây quanh xem náo nhiệt người đều vây lại chỗ Đỗ Khanh khen ngợi.

Đỗ Khanh thật sự không nhận nổi đãi ngộ này, nhìn thấy một khe hở liền lôi kéo Tống Gia Thành tránh khỏi đám người.

Còn Tống Châu, hắn dắt theo ngựa khó thoát thân hơn, cho nên hắn được công tử nhà mình dặn dò, liền thập phần tự giác gánh trách nhiệm thu hút tầm mắt của mọi người, để Tống Gia Thành rời đi.

Tống Gia Thành bởi vì muốn tị hiềm mà đứng ở phía ngoài đám người, tuy rằng hắn không có tự mình nhìn thấy cách Đỗ Khanh cứu người, nhưng nghe mấy vị đại thẩm, a bà bên trong cảm thán cũng biết được diễn biến sự tình.

Thoát khỏi đám người, Tống Gia Thành trước tiên kéo Đỗ Khanh vào một tửu lầu.

Đỗ Khanh ngồi ở trong phòng riêng của tửu lầu, vẻ mặt khó hiểu: “Chúng ta không đi tú trang sao? Tới tửu lầu làm gì.”

Tống Gia Thành dặn dò tiểu nhị một phen, mới xoay người giải thích với Đỗ Khanh: “Ta để bọn họ đi chuẩn bị một ít nước ấm, cô đi sửa soạn lại chút, để thoải mái hơn.”

Nghe Tống Gia Thành nói như vậy, Đỗ Khanh mới cúi đầu nhìn bản thân, vừa rồi cô đỡ đẻ cho người ta ở đường cái, tuy rằng lúc sau đã dùng khăn ướt cẩn thận lau tay, nhưng trên quần áo vẫn là không tránh được bị dính một ít vết m.á.u cùng nước ối.

Váy áo màu lam vốn thanh nhã, hiện tại đã thảm không nỡ nhìn.

Tống Gia Thành cũng không cảm thấy bộ dạng Đỗ Khanh hiện tại có cái gì không ổn, hắn vừa rồi chính mắt nhìn thấy cô cứu một đôi mẹ con, trong lòng chỉ có tràn đầy kính nể.

Bất quá Tống Gia Thành nghĩ dù sao Đỗ Khanh vẫn là một nữ tử, khả năng sẽ để ý vẻ bề ngoài, còn không quên trấn an. “Ta đã bảo Tống Châu đi tú trang, đợi lát nữa người tú trang sẽ mang theo quần áo tới nơi này, đến lúc đó cô có thể chọn lựa kiểu dáng mình thích, thay quần áo mới xong chúng ta lại tiếp tục đi dạo phố.”

Đỗ Khanh không khỏi cảm thán lần nữa, Tống Gia Thành thật cẩn thận.

Rất nhanh quản sự tú trang đã mang theo một bao lớn xiêm y nữ tử lại đây, nàng vừa vào cửa liền cung kính hành lễ với Tống Gia Thành.

Từ cuộc đối thoại của hai người, Đỗ Khanh đã biết tú trang nhà này thế nhưng cũng là sản nghiệp của Quốc công phủ.

Lúc Đỗ Khanh chọn xiêm y, Tống Gia Thành thập phần tự giác lánh ra ngoài.

Hắn rời khỏi phòng, Đỗ Khanh cũng tự tại hơn không ít, trong một đống lớn xiêm y đủ loại kiểu dáng, màu sắc, chọn bốn cái yếm, lại chọn thêm hai bộ váy áo mình thích.

Một bộ áo váy thêu hoa quế, một bộ thêu hoa sen hồng phấn, đều là hững màu sắc Đỗ Khanh cực kỳ thích.

Bất quá quần áo đẹp thì giá cả cũng không rẻ, Đỗ Khanh truy vấn nhiều lần, quản sự tú phường vẫn nói cho cô biết giá cả của hai bộ quần áo này.

Tuy rằng quản sự sẽ không nhận tài vật của Đỗ Khanh, nhưng thật vất vả công tử nhà mình mới thông suốt, còn biết đưa tặng quần áo cho nữ tử, nàng là người của Quốc công phủ, tự nhiên là muốn cho vị Đỗ cô nương này minh bạch giá trị của lễ vật của công tử.

Đỗ Khanh cũng xác thật cảm thấy Tống Gia Thành đối xử với mình rất tốt, cô duỗi tay sờ sờ trang sức trong ba lô, quyết định đợi lát nữa đi trên đường thử tìm tiệm cầm đồ hoặc là cửa hàng xem, đổi chỗ trnag sức này thành bạc.

Có tiền có thể sử quỷ đẩy ma, tửu lầu nhà này tuy rằng không phải sản nghiệp của Quốc công phủ, nhưng Tống Gia Thành trả đủ bạc, rất nhanh chưởng quầy tửu lầu chuẩn bị tốt nước ấm cùng xà bông thơm.

Đỗ Khanh ở trong phòng đơn hậu viện tửu lầu đơn giản rửa sạch thân thể.

Thay quần áo mới sạch sẽ, đúng là Đỗ Khanh cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Trở lại phòng lúc, Tống Gia Thành đã gọi xong một bàn rượu và thức ăn.

Nhìn rượu và thức ăn trên bàn, Đỗ Khanh mới phát hiện trong bất tri bất giác đã đến giờ ăn cơm trưa.

Đỗ Khanh ngồi sang một bên thay lại thuốc và xử lý miệng vết thương trước.

Hẳn là do vừa rồi, vết thương đã có dấu hiệu kết vảy lại bị chảy máu.

Cũng may miệng vết thương đã khâu lại, cũng không có bị rách to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play