Hôn lễ của Quốc công phủ không khác gì hôn lễ cổ đại chiếu trên TV, điều khác biệt duy nhất chính là sau khi hôn lễ chấm dứt, Đỗ Khanh không quay về tân phòng ngồi chờ tân lang như người khác, mà đội khăn voan cùng Tống Gia Thành cầm d.a.o cắt bánh kem.

Đỗ Khanh biết rõ bản thân hôm nay không khác gì người rối, sau khi được Tống Gia Thành nắm tay cắt miếng bánh đầu tiên xong, cô thập phần phối hợp giơ tay để Vân nhi đỡ về tân phòng.

Đương nhiên, trước khi đi cô không quên duỗi tay trộm túm túm góc áo Tống Gia Thành, nhắc nhở hắn nhớ để lại một miếng bánh kem cho mình.

Bánh kem của hôn lễ bản thân, nếu hôm nay Đỗ Khanh không thể ăn, phỏng chừng sẽ hậm hực vài ngày.

Tống Gia Thành nháy mắt đã hiểu ý Đỗ Khanh, khi trở lại tân phòng chẳng những mang theo bánh kem, còn mang theo một bầu rượu.

Rượu này cũng không phải là rượu ở Khánh triều, mà là bọn họ cố ý mang từ hiện đại về.

Nguyên bản Tống Gia Thành muốn mua rượu X Đài, nhưng bọn họ chạy quanh thành phố mấy vòng, cũng chỉ mua được hai mươi mấy bình, còn lâu mới đủ cho hôn lễ lần này.

Cuối cùng Tống Gia Thành quyết định giữ lại hai mươi mấy bình rượu trắng này lại, một nửa đưa cho Đỗ Hùng Hoa, một nửa còn lại lấy về cổ đại cho cha hắn từ từ thưởng thức, còn rượu cho hôn lễ, đều đổi thành loại rượu dễ mua hơn.

Bất quá dù không phải X Đài, cũng đủ để khách khứa khen ngợi, rượu của Quốc công phủ hôm nay được các tân khách khen liên tục, ngay cả bệ hạ, líc rời đi cũng nhịn không được ám chỉ một hồi, cuối cùng thành công lấy được 15 bình rượu từ Tống Quốc công

Lần này tất cả nam khách tới tham gia hôn lễ của Quốc công phủ, đều nếm được rượu ngon, trong bữa tiệc cũng chỉ lo lắng uống rượu nói chuyện phiếm, cuối cùng cơ hồ toàn bộ khách nam đều say.

Bọn họ đều phạm vào sai lầm của Tống Gia Thành lúc trước, coi thường nồng đồ của rượu trắng hiện đại, nguyên bản đều nghĩ đâu là rượu ngon hiếm có, nhất định phải thừa dịp cơ hội này uống đủ, kết quả hai ly rượu trắng xuống bụng, nói đã không thành lời. Cố tình tất cả khách khứa đều nói không rõ lời, cho nên ngươi một câu, ta một câu, thế những vẫn có thể hiểu ý đối phương, cũng coi như là một chuyện hiếm lạ.

Khách nữ và trẻ con ăn được đồ ăn mỹ vị, uống đồ uống mới lạ ( Coca, nước chanh), còn được ăn bánh kem, cũng thập phần thỏa mãn, cuối cùng khi Tống Gia Thành hồi tân phòng, còn sai quản gia cầm chỗ kẹo mừng còn lại ra cửa lớn phát một vòng, để những người xem náo nhiệt canh giữ ngoài cổng lớn cũng được ném một chút không khí.

Rời khỏi Quốc công phủ về nhà, nhóm khách nữ cuối cùng không cần cố kỵ người ngoài mở ra hộp quà các nàng tâm tâm niệm niệm cả ngày.

Nước hoa làm mọi người cảm thấy thập phần kinh hỉ, dựa theo giấy hướng dẫn trong hộp quà nhẹ nhàng xịt một chút nước hoa lên cánh tay, tất cả phu nhân và tiểu thư nhận được hộp quà đều ngồi không yên, đều đang nghĩ cách lấy hộp quả của phụ thân (huynh trưởng), nước hoa tốt như vậy, lại chỉ có một lọ nho nhỏ, sao có thể đủ? Tự nhiên là càng nhiều càng tốt.

Yến hội kết thúc, cũng không phải tất cả khách khứa đều phải rời đi, mấy người bạn tốt của Tống Gia Thành và các tiểu bối trong tộc Tống gia dựa theo lệ thường, muốn ở lại nháo động phòng.

Bất quá khi nháo động phòng mọi người đều không dám làm gì quá khác người, rốt cuộc Tống Quốc công cùng Tần thị đã nói trước, Đỗ Khanh là con dâu bọn họ đợi nhiều năm mới có, nếu nháo động phòng làm gì quá mức, dọa tân nương tử chạy mất, bọn họ phải đền một người con dâu khác cho hai người.

Mọi người đều biết tình huống của Quốc công phủ, độc đinh duy nhất 25 tuổi mới có tức phụ, mọi người đều không dám quá khó xử Tống Gia Thành, đều chỉ ý tứ ý tứ ồn ào một lúc là xong nháo động phòng.

Tống Gia Thành trong tân phòng dựa theo lời hỉ nương chậm rãi nhấc khăn voan đỏ của Đỗ Khanh lên.

Khăn voan đỏ được Tống Gia Thành xốc lên, trước mặt Đỗ Khanh lập tức sáng ngời, đôi mắt cô không thích ứng chớp chớp một chút, nhưng mà còn không đợi cô hoàn toàn thích ứng lại, hỉ nương liền thúc giục bọn họ uống rượu hợp cẩn.

Chờ hoàn thành tất cả nghi thức, người hầu hạ trong phòng, bao gồm cả hỉ nương, đều thập phần thức thời rời khỏi tân phòng, để lại không gian riêng cho hai người.

Một khắc dêm xuân đáng giá ngàn vàng, tuy nói Tống Gia Thànhthập phần chờ mong chuyện kế tiếp, nhưng hắn còn nhớ rõ giờ phút này thê tử còn đói bụng, cho nên chỉ có thể kiềm chế kích động, cầm tay cô tới bàn ăn cơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play