Tuy rằng Tống Hải bọn họ nói Tống Gia Thành chỉ bị trúng thuốc mê, nhưng chưa được đại phu tự mình chẩn bệnh, Đỗ Khanh nói cái gì cũng không yên lòng.
Đối phương chính là thích khách, vạn nhất bọn họ ở trong tối còn dùng độc dược gì đó khó phát hiện thì ai biết được.
Đỗ Khanh không biết cưỡi ngựa, cho nên cô chỉ có thể ôm lấy Tống Gia Thành ngồi trên lưng ngựa, toàn bộ hành trình để Tống Châu cưỡi ngựa nắm dây cương ngựa của bọn họ đi ở phía trước.
Cũng may bọn họ vốn đang cách Thanh Dương huyện rất gần, không đi bao xa liền đi tới Thanh Dương huyện. .
Ngôn Tình Nữ PhụTống Châu mang Tống Gia Thành tới y quán xử lý miệng vết thương trước.
Cũng may đại phu trong y quán cũng nói chỉ là vết thương bình thường, bôi thuốc, băng bó cho Tống Gia Thành xong liền kê mấy thang thuốc cho bọn họ.
Đại phu đưa phương thuốc cho Đỗ Khanh, trấn an cô: “Được rồi, trở về nghỉ ngơi là được, tối hôm nay người bệnh có thể tỉnh lại, uống hết mấy thang thuốc này, hắn có thể khỏe lại.”
Đỗ Khanh không yên tâm hỏi lại, vết thương của Tống Gia Thành có cần ở lại y quán quan sát hay không, nhưng mà đại phu lại cực lỳ lạnh lùng trả lời, một vết thương nhỏ như vậy, lại không tổn thương tới kinh mạch, căn bản là không cần ở lại y quán, về nhà dưỡng thương mấy ngày, uống mấy thang thuốc, là có thể hồi phục.
Đại phu người ta đều đã nói như vậy, Đỗ Khanh bọn họ chỉ có thể rời khỏi y quán, ngược lại đi tới khách điếm trong huyện thuê phòng nghỉ ngơi.
Tống Gia Thành vẫn luôn hôn mê, Đỗ Khanh không yên tâm về hắn, cho nên không quan tâm tới ánh mắt khác thường của chủ quán, kiên trì ở chung một gian phòng để tiện chiếu cố hắn.
Tống Hải tới phòng bếp sắc thuốc, Tống Châu không yên tâm mà canh giữ ngoài cửa phòng.
Ngắn ngủn nửa ngày, bị ám sát, chạy trốn, lại chiến đấu kịch liệt, mọi người đều rất mệt, nhưng Đỗ Khanh lo lắng thích khách sẽ đuổi tới khách điếm, cho nên cũng không dám để Tống Châu trở về nghỉ ngơi, chỉ có thể dọn một cái ghế dựa cho hắn, để hắn có thể ngồi một chút để tạm nghỉ ngơi.
Đỗ Khanh cũng không ngủ, cô lo lắng vết thương của Tống Gia Thành bị nhiễm trùng, cho nên vẫn luôn chú ý tình huống của hắn, mãi cho đến khi Tống Hải bưng chén thuốc tới để bón cho Tống Gia Thành, cô mới hơi buông lỏng một chút. Cả một buổi trưa, Đỗ Khanh cũng không dám quá buông lỏng, chuẩn bị sẵn sàng có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Bất quá cuối cùng đám thích khách đó cũng không có đuổi tới Thanh Dương huyện, vào chạng vạng một đội thị vệ của Quốc công phủ cuối cùng cũng tìm được Tống Hải bọn họ ở khách điếm.
Một đội thị vệ chừng hai mươi người, dưới sự bảo vệ của bọn họ, đoàn người thuận lợi về tới kinh thành.
Đỗ Khanh bọn họ mới vừa xuống ngựa, Tống Quốc công và Tần thị đang canh giữ ở cửa cùng đi tới đón.
Tần thị nhìn con trai bất tỉnh nhân sự, thiếu chút nữa ngất xỉu, vẫn là Đỗ Khanh kịp thời nhắc nhở Tống Gia Thành chỉ bị thương ở bả vai, cũng không có nguy hiểm tới tính mạng, Tần thị mới đỡ cánh tay trượng phu ổn định thân thể.
Tần thị chắp tay trước ngực, vạn phần may mắn niệm: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, không nguy hiểm tới tính mạng thì tốt rồi, không nguy hiểm tới tính mạng thì tốt rồi.”
Tống Quốc công chú ý thấy sắc mặt của Đỗ Khanh không tốt, nghĩ chuyện phát sinh hôm nay đã làm cô sợ hãi, cho nên ông vội vàng để cô về Nghênh Phong viện nghỉ ngơi trước: “Hai đứa có thể bình an chính là chuyện may mắn nhất, chuyện kế tiếp không cần lo lắng, ta đã đưa t.h.i t.h.ể của đám thích khách kia đến Đại Lý Tự, sẽ nhanh chóng tra ra kẻ đứng phía sau màn thôi.”
Chờ tra ra thân phận hung thủ, vô luận như thế nào cũng phải bắt hắn trả giá xứng đáng.
Tần thị không tin tưởng y thuật của đại phu Thanh Dương huyện, cho nên còn sai người đi mời ngự y tới trị thương cho Tống Gia Thành.
Thích khách chỉ muốn làm Tống Gia Thành mất đi năng lực hành động, không có ý hạ độc thủ với hắn, nên miệng vết thương trên vai hắn xác thật không quá nghiêm trọng.
So sánh với Tống Gia Thành, vết thương trên người Tống Hải cùng Tống Châu còn nghiêm trọng hơn một chút, lúc này Đỗ Khanh mới biết được, trong lúc chiến đấu, eo Tống Hải bị đối phương c.h.é.m một đao, đùi Tống Châu cũng trúng một đao, chỉ là lúc ấy Tống Gia Thành hôn mê, lại không xác định thích khách còn đuổi theo hay không, bọn họ không muốn làm cô kinh sợ, cho nên vẫn luôn che lấp không để cô biết.
Lúc ấy Đỗ Khanh đang tập trung vào Tống Gia Thành đang hôn mê bất tỉnh, hơn nữa hai người bọn họ đều mặc quần áo màu đen, cho nên cô mới không phát hiện vết thương của bọn họ.
Lần này Tống Hải cùng Tống Châu xem như lập được công lớn, trong lúc bị thích khách đuổi giếc vẫn luôn bảo hộ Tống Gia Thành và Đỗ Khanh, Tần thị chẳng những ban thưởng vàng bạc cho bọn hắn, còn cố ý để bọn họ ở nhà dưỡng thương, người hầu hạ ở Nghênh Phong viện liền tạm thời đổi thành bà v.ú của bà.