Động tác của Tống Hải thập phần thuần thục, cởi bỏ bộ thằng trên lưng ngựa, tách thùng xe khỏi con ngựa, khi thùng xe rời khỏi con ngựa, bởi vì quán tính mà chạy về phía trước một đoạn, Tống Hải nhấc chân đột nhiên đá một cái, để thùng xe nằm ngang giữa đường chính, như vậy nhiều ít cũng có thể ngăn cản nhóm thích khách trong chốc lát.

Khi xoay người ngồi trên lưng ngựa, Tống Hải nhịn không được còn nói một câu: “Công tử cứ yên tâm đi đi, tuy rằng chúng ta đã lâu không hoạt động, thân thủ cũng bị tụt lùi một ít, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ bản thân.”

Tống Hải cùng Tống Châu mỗi người một ngựa, trên tay cầm vũ khí, đi phía sau Tống Gia Thành và Đỗ Khanh một chút, một trái một phải bảo hộ hai người bọn họ.

Đỗ Khanh ngồi trên lưng ngựa, Tống Gia Thành bảo hộ cô ở trong ngực, cô ôm chặt eo hắn mới có thể bảo trì cân bằng.

Nếu không phải hiện tại đang nguy hiểm tới tính mạng, phải vội vàng chạy trốn, Đỗ Khanh thật sự muốn đùa Tống Gia Thành vài câu.

Thị vệ của Quốc công phủ đều là ngàn chọn vạn tuyển, thân thủ tự nhiên không cần nhiều lời, kiềm chế đối phương một khoảng thời gian vẫn không thành vấn đề, Đỗ Khanh ngồi trên lưng ngựa, chậm chạp không nhìn thấy thích khách đuổi tới, thân thể chậm rãi thả lỏng xuống.

Nguy hiểm tạm thời được giải trừ, cô bắt đầu có thời gian nghiên cứu tình huống trước mặt.

Cô dựa vào lòng n.g.ự.c Tống Gia Thành, lẩm bẩm nói: “Tình huống này là sao, sao tự dưng có thích khách?”

Vừa rồi Đỗ Khanh đứng ở trên xe ngựa nhìn qua, phía sau có không ít người nằm trên đất, có thích khách bị thương, cũng có thị vệ trong phủ bị thương.

Ở xã hội hoà bình sinh sống hai mươi mấy năm, Đỗ Khanh không thể thích ứng với tình huống này.

Trước hôm nay, Đỗ Khanh chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ gặp phải chuyện ám sát này, một lần xung đột ở bệnh viện, cũng đã là chuyện nguy hiểm nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời của cô.

Lần đó cô chỉ bị thương trên cánh tay mà thôi, cũng không biết hôm nay có thể nhẹ nhàng chạy trốn khỏi hiểm cảnh hay không.

Đối với thân phận thích khách, kỳ thật Tống Gia Thành đã có suy đoán trong lòng. Hắn từ quan lâu như vậy, đã không có đối thủ, cũng không có kẻ thù, hơn nữa hôm qua hắn mới ra cửa gặp ạn cũ, lúc ấy cũng không có phát sinh chuyện gì, cho nên hắn có thể khẳng định đám thích khách này không phải nhằm vào hắn, bằng không ngày hôm qua bọn hắn đã ra tay.

Nếu mục tiêu của đối phương không phải là hắn, thì cũng chỉ còn lại Đỗ Khanh.

Đỗ Khanh mới xuất hiện ở Khánh triều được mấy tháng, mấy tháng này, hơn phân nửa thời gian nàng đều ở hiện đại, thời gian ở cổ đại vô cùng ít.

Hơn nữa trong khoảng thời gian Đỗ Khanh ở cổ đại, ra cửa đi dạo phố hay đi tới ở thôn trang, đều không gặp được người có năng lực sai sử người khác đi giếc người, trừ bỏ hai lần ra bên ngoài này, nàng cũng chỉ xuất hiện trước mặt mọi người hai lần, một lần là tham gia cung yến, một lần là tham gia thưởng hà yến.

Cung yến thì không cần phải nói, Tống Mẫn Lan là người trong nhà, trong lòng nàng ấy còn hy vọng Đỗ Khanh có thể trở thành em dâu, vì Tống gia kéo dài hương khói, cho nên khẳng định không muốn thương tổn Đỗ Khanh.

Tuy rằng ngày Đỗ Khanh tham gia cung yến, dâng lên bánh kem đoạt nổi bật của người khác, nhưng mấy phu nhân tiểu thư đó khẳng định sẽ không vì một chút việc nhỏ như vậy mà ghen ghét đến mức phái người ám sát.

Còn lại cũng chỉ có thưởng hà yến, tuy rằng lúc ấy Đỗ Khanh vẫn luôn an an tĩnh tĩnh đi theo phía sau Tần thị, nhưng hẳn là vẫn làm đại trưởng công chúa không cao hứng.

Lúc ấy trong lòng Tống Gia Thành cũng đã có điều phòng bị, lần này đi ra ngoài cũng an bài thị vệ âm thầm bảo hộ, nếu không phải như vậy, hiện tại bọn họ cũng không thể nguyên vẹn ngồi trên lưng ngựa chạy trốn.

Lại nghĩ đến thân thủ của những thích khách đó, để đào tạo một thích khách như vậy cũng không dễ dàng, đối phương lại một lần phái ra cả một đám, tuyệt đối không phải chuyện mà người bình thường có thể làm, cho nên phân tích đến đây, đã có thể xác định thân phận người đứng sau chuyện này.

Bất quá những việc này Tống Gia Thành cũng không nói với Đỗ Khanh nói, bởi vì hắn sợ làm cô hoảng sợ.

Đại trưởng công chúa sở dĩ dám phái người đi ám sát như vậy, liền chứng minh nàng ta đã sớm chuẩn bị đường lui, đám thích khách này có lẽ là tử sĩ trong phủ công chúa, dù bị bắt cũng không có khả năng khai ra người chỉ đạo sau lưng.

Bất quá dù như thế, Tống Gia Thành vẫn là hy vọng bọn thị vệ có thể bắt được người sống, chỉ cần có thể bắt được thích khách, dùng một ít thủ đoạn, chậm rãi tra khảo, tóm lại sẽ tìm được một ít manh mối.

Thấy Đỗ Khanh sợ hãi, cả mặt trắng bệch, Tống Gia Thành vội vàng an ủi: “Những người này hẳn là nhằm vào ta, nàng ở cổ đại cũng không đắc tội ai, không có ai ám sát nàng đâu, cho nên lần này nàng đã bị ta liên luỵ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play