Ninh thị hoảng loạn hỏi: “Đương gia, sao chàng lại về giờ này, chẳng lẽ……”
Ninh thị chưa nói hết câu, nhưng Tống Hải lại không ngốc, sao có thể không hiểu ý vợ, hắn đặt đồ trong tay đồ lên bàn, tức giận nói: “Nàng thật là, có thể nghĩ tốt cho chồng mình được không hả, ta chính là quản sự của Nghênh Phong viện, chỉ cần ta không gây ra tội tày đình, đại công tử sẽ không đuổi ta đi.”
Hơn nữa hiện tại hắn đã biết chuyện của Đỗ cô nương, ví trị trong phủ lại càng ổn định, căn bản không cần lo lắng mấy chuyện linh tinh.
Nhưng những việc này Tống Hải cũng không thể nói với bà vợ ngốc nhà mình, cho nên Ninh thị mới có thể nhàn rỗi không có việc gì lại lo lắng vớ vẩn.
Thấy vẻ mặt nam nhân nhà mình không tốt, Ninh thị cũng biết mình hiểu lầm, nàng có chút ngượng ngùng mà bò xuống giường đất, nàng nhìn đồ vật trên bàn, cứng ngắc nói sang chuyện khác: “Mấy cái này là gì?”
Tống Hải cũng không định so đo với bà vợ nhà mình, cho nên liền tiếp lời: “Đồ ăn Đỗ cô nương cho ta, nàng chia cho bọn nhỏ ăn, bên trong cái túi giấy kia chính là bánh mì pho mát, nàng cất vào phòng bếp đi, chờ cả nhà tỉnh ngủ, lại chia nhau ăn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có thể nếm được thứ mới mẻ.”
Trước khi trở về, hai người Tống Hải và Tống Châu đều trốn trong nhà kề, lột bỏ tất cả giấy gói kẹo, cho nên một túi giấy lớn đang ở trước mặt Ninh thị, bên trong toàn là kẹo.
Ninh thị mở túi giấy ra nhìn thoáng qua, liền ngây ngẩn cả người: “Trong này…… đều là kẹo?”
Tống Hải xách ấm trà trên bàn tự rót cho bản thân một ly trà, nghe thê tử nói, gật gật đầu nói: “Không sai, nàng cất cho tốt, đừng để hai con khỉ con kia tìm được, bằng không một túi kẹo lớn như vậy cũng không đủ cho chúng nó ăn trong một ngày.”
Ninh thị một bên gật đầu, một bên cất túi giấy trong ngăn tủ đầu giường.
Ninh thị thầm nghĩ: Vị Đỗ cô nương này thật hào phóng, trong khoảng thời gian này đã cho nam nhân nhà mình không ít thứ tốt, bên ngoài còn có người nói nàng là bà con nghèo của phu nhân, tới Quốc công phủ để tống tiền, nhìn người ta ra tay hào phóng như thế này, có thể là cô nương nhà nghèo sao?
Cất hết đồ vật xong, thấy Tống Hải uống liền hai ly trà rồi đứng dậy muốn đi ra ngoài, Ninh thị vội vàng hỏi: “Chàng định đi đâu vậy?”
Tống Hải cũng không quay đầu lại nói: “Về Nghênh Phong viện, bên người công tử không thể không có người hầu hạ được.”
Dù sao công tử cho bọn họ thời gian về nhà cất đồ, hiện tại đồ cũng đưa xong rồi, tất nhiên hắn phải về Nghênh Phong viện. Tuy rằng công tử chưa nói khi nào bọn họ phải trở về, nhưng loại chuyện này tự nhiên là càng cần mẫn càng tốt.
Ở cửa Quốc công phủ gặp Tống Châu cũng đang vội vàng quay về, Tống Hải mỉm cười chào hỏi với hắn, lại thầm cảm thấy may mắn: Còn may mình về sớm một chút, bằng không sẽ bị thằng nhãi Tống Châu này lướt qua, biểu hiện tốt hơn trước mặt công tử.
Tống Gia Thành không biết hai người tùy tùng đang thầm tranh đua này, hắn là người thập phần có tự chủ, chỉ ngủ một lát liền tới thư phòng đọc sách.
Trong khoảng thời gian này hắn bởi vì các loại việc vặt vãnh mà phân tâm rất nhiều, đã rất lầu rồi không thể tĩnh hạ tâm đọc hết một quyển sách.
Đỗ Khanh rời giường không thấy Tống Gia Thành trong phòng, hỏi qua người trong viện liền trực tiếp đi tới thư phòng.
Lại nói tiếp đây vẫn là lần đầu tiên Đỗ Khanh tới thư phòng của Tống Gia Thành, Nghênh Phong viện chỉ lớn như vậy, nhưng bình thường cô chỉ hoạt động ở trong phòng mình, phòng Tống Gia Thành và trong sân, những căn phòng khác đều là địa phương xa lạ chưa khám phá của cô.
Tống Hải canh bên ngoài thư phòng, từ rất xa đã nhìn thấy Đỗ Khanh đi tới, vội vàng vào hỏi Tống Gia Thành, kết quả tất nhiên là mời người đi vào.
Tống Hải nghĩ, quả nhiên như thế, đầy mặt tươi cười mời Đỗ Khanh vào thư phòng.
Đỗ Khanh đi vào chưa được bao lâu, Tống Hải liền nghe thấy công tử ở trong thư phòng gọi mình.
“Tống Hải, đi dọn giường gỗ trong phòng ta đến thư phòng.”
Nghe Tống Gia Thành nói xong, Tống Hải quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, công tử bọn họ vừa rồi kêu hắn đi dọn cái gì tới? Giường, giường gỗ? Đó là thứ dùng để ngủ, dọn đến thư phòng làm gì?
Lúc trước công tử nhà mình vô cùng chú ý hình tượng, trong thư phòng trừ bỏ bàn ghế, tới cái sạp cũng không có, nói đặt mấy thứ đó trong thư phòng là không tôn kính với sách thánh hiền, hiện tại sao lại sai hắn dọn giường gỗ tới thư phòng?
Tống Hải nhịn không được tưởng tượng một chút, Giường gỗ! Ngủ, hiện tại trong thư phòng chỉ có hai người.
Công tử bọn họ, Đỗ cô nương, rốt cuộc người muốn ngủ ở thư phòng ngủ là công tử bọn họ? Hay là Đỗ cô nương? Hoặc là —— hai người bọn họ cùng nhau ngủ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT