Giờ nhìn thấy Đỗ Khanh còn nhớ rõ cấp chuẩn bị lễ vật cho Linh Tâm, cho thấy con bé cũng đang từ từ bắt đầu để bụng sự tình trong phủ.

Thanh Đào tự nhiên không vội vàng đến mức lập tức mở hộp quà ra xem, bất quá bà nghĩ lễ vật này là một mảnh tâm ý của Đỗ Khanh, dù bên trong chỉ là mấy thứ nhỏ nhặt nhứ khăn tay, bà và con gái cũng đã rất vui vẻ.

Nếu Tống Gia Thành biết suy nghĩ trong lòng di nương, khẳng định sẽ khuyên bà đừng mong có chuyện tốt đó, khăn tay mà tiểu Hạ tự mình thêu, hắn làm bạn trai còn chưa có đây, tặng cho Tống Linh Tâm thì càng không có khả năng.

Cả một buổi sáng Đỗ Khanh và Tống Gia Thành đều cùng Tần thị chơi mạt chược, sau khi ăn cơm trưa ở chủ viện, bọn họ phải về Nghênh Phong viện ngủ trưa, Tần thị cũng muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều bà muốn vào trong cung đưa túi xách và bánh mì pho mát cho Tống Mẫn Lan, phỏng chừng tới khuya mới có thể hồi phủ, cho nên hai người bọn họ có thể tự đi chơi.

Trước khi Đỗ Khanh xoay người về phòng, Tống Gia Thành lên tiếng dò hỏi: “Em có muốn xuất phủ đi chơi không?”

Đỗ Khanh không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu cự tuyệt: “Thôi, trước khi tới đây em đa tải rất nhiều phim ở di động, còn mang theo hai cái cục sạc, em muốn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày trước lại nói, dù sao lần này cũng ở lại lâu, cũng không cần vội vã đi ra ngoài chơi.”

Tống Gia Thành cẩn thận nghĩ lại cũng thấy hợp lý, mấy ngày hôm trước Đỗ Khanh bận rộn bàn giao công việc, xác thật đã lâu chưa được nghỉ ngơi thoải mái: “Được rồi, vậy khi em xem phim nhớ đeo tai nghe, để cho người khác nghe thấy không tốt.”

Đỗ Khanh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thận trọng từ lời nói đến việc làm, em sẽ không quên, Tống! Lão! Sư!”

Đối với biệt danh mới mà bạn gái đặt cho, Tống Gia Thành cảm thấy mới mẻ lại có chút bất đắc dĩ, hắn mới chỉ nhắc nhở cô vài câu, sao cô cứ canh cánh trong lòng mãi thế, rõ ràng hắn cũng chưa nói cái gì quá đáng.

Đỗ Khanh trêu đùa Tống Gia Thành vài câu liền yên tâm thoải mái về phòng làm cá mặn, lại không biết lúc này ở kinh thành, có bao nhiêu người vì cô mà không thể bình tĩnh. Người thứ nhất chính là đại trưởng công chúa cùng kia một đám ám vệ đáng thương, tin tức Đỗ Khanh và Tống Gia Thành hồi phủ vừa truyền ra, đám ám vệ liền cảm thấy cổ mình chợt lạnh, rõ ràng trong khoảng thời gian này bọn họ không hề lơi lỏng một chút nào, nhưng hai người này vẫn bình yên trở lại Quốc công phủ lúc bọn họ không biết gì.

Đại trưởng công chúa Trần tĩnh Dao tức giận đến mức phá tan tất cả đồ đạc trong phòng, ám vệ cũng vội vàng tỏ vẻ bọn họ thật sự không có lơi lỏng nhiệm vụ, mục tiêu bọn họ giám thị vô cớ biến mất lại vô cớ xuất hiện, chỉ sợ là trong Quốc công phủ có một mật đạo, bằng không không thể giải thích được chuyện này.

“Mật đạo.” Nghe ám vệ nói như vậy, Trần Tĩnh Dao bình tĩnh lại, nàng ta tin tưởng năng lực của mấy ám vệ này, phía trước Hoàng Thượng đều vì bọn hắn ám sát mà bị trọng thương rất nhiều lần, chỉ là chuyện giám thị hai người Tống Gia Thành và Đỗ Khanh mà thôi, xác thật không có khả năng thất thủ hai lần liền.

Trần Tĩnh Dao tuyệt đối không phải nữ nhân không có đầu óc, ngược lại nàng ta có chút thông minh, cho nên nàng ta nhanh chóng bình tĩnh lại, trầm tư một hồi lâu, nàng ta cười lạnh nói: “Mật đạo, cái này là lần đầu tiên nghe nói, thôi, kế tiếp các ngươi chú ý một chút, ta không tin nàng ta có thể trốn mãi trong Quốc công phủ không ra khỏi cửa.”

Trần Tĩnh Dao bên này đang bàn chuyện mưu sát với đám ám vệ, bên Quốc công phủ cũng không bình tĩnh.

Người thứ nhất chính là người ơ Thanh Hà viện, sau khi dùng cơm ở chủ viện, Thanh Đào mang theo hộp quà của Đỗ Khanh và đồ ban thưởng của phu nhân về tiểu viện của mình.

Tống Linh Tâm tuy rằng là thứ nữ, nhưng cũng có một cái sân riêng, nhưng nàng sắp xuất giá, về sau sẽ có rất ít thời gian gặp mặt, tình cảm của nàng và mẹ rất tốt, cho nên mỗi ngày đều dành phần lớn thời gian ở Thanh Hà viện thêu thùa.

Khi Tần thị không gọi Thanh Đào tới chủ viện, bà cũng chỉ ở trong viện giúp đỡ con gái thêu thùa.

Nữ tử xuất giá, phải thêu rất nhiều thứ, lớn như xiêm y bốn mùa cho phu quân và cha mẹ chồng, nhỏ như giày, vớ, túi thơm, tuy nhà chồng tương lai của Tống Linh Tâm cũng là nhà cao cửa rộng, nhưng nàng làm cô dâu, vẫn phải tự tay thêu không ít thứ cho người nhà chồng, đây cũng là một phương thức để nàng thể hiện hiếu tâm của bản thân.

Thanh Đào mang theo hộp quà trở lại Thanh Hà viện, thấy con gái còn đang ngồi trước giá thêu, lập tức đau lòng nói: “Tâm nhi, con đã thêu đủ nhiều rồi, không có việc gì cũng nên đi ra ngoài một chút, cả ngày cúi đầu thêu hoa như vậy, cẩn thận hỏng mắt.”

Tống Linh Tâm biết mình đã chuẩn bị đủ rồi, nhưng nàng vẫn muốn thừa dịp hiện tại có thời gian có thể làm thêm một ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play