Kỳ thật sau khi nghe Tống Gia Thành nói ra lai lịch của sầu riêng, trong lòng Thanh Đào cũng hy vọng mình không thích mùi sầu riêng này, trái cây trân quý như vậy, muốn ăn còn phải đi Xiêm La tìm, bà làm một tiểu thiếp không được sủng ái của Quốc công phủ, nếu thích ăn, cuộc đời về sau chỉ sợ muốn ăn cũng không ăn được.

Bất quá nhìn Tần thị và Tống Quốc thích ăn sầu riêng như vậy, Đỗ Khanh cũng cảm thấy thỏa mãn.

Tối ngày mai bọn họ lại phải về hiện đại, lần này trở về, ít nhất lại phải chờ một tháng mới có thể đã trở lại, Đỗ Khanh nghĩ cho Tống Gia Thành. Cho hắn thêm một ngày ở cùng cha mẹ tẫn hiếu.

Trong lòng có việc, hôm nay Đỗ Khanh ở trên bàn mạt chược vẫn luôn mơ màng hồ đồ thua không ít bạc vụn.

Đêm khuya ra khỏi chủ viện, Đỗ Khanh quay đầu nói với Tống Gia Thành bên cạnh: “Ngày mai chúng ta không đi ngâm suối nước nóng, trong khoảng thời gian này em mệt quá, không muốn ngồi xe ngựa đi thôn trang lâu như vậy, thay vì đi xa ngâm suối nước nóng, còn không bằng ở chủ viện chơi mạt chược một ngày.”

Tống Gia Thành biết đây không phải lời thật lòng của Đỗ Khanh, đồng dạng hắn cũng biết cô sở dĩ nói như vậy, chính là vì để hắn có thâm chút thời gian ở chung với cha mẹ.

Tống Gia Thành duỗi tay nắm lấy tay cô, đứng ở dưới tàng cây, thập phần cảm động: “Tiểu Hạ, cảm ơn nàng.”

Đỗ Khanh giơ tay xoa xoa lỗ tai đang nóng lên của mình, cúi đầu xấu hổ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh đang nói cái gì đâu, rõ ràng em mới là người phải cảm ơn”

Nếu không phải bởi vì công việc của cô đặc thù, Tống Gia Thành cũng không đến mức một tháng mới chỉ có thể về nhà ba ngày.

Đỗ Khanh không biết, vì mình lâm thời thay đổi chủ ý, cô lại thành công tránh thoát một kiếp.

Ngày thứ ba bọn họ ở trong phủ cùng Tần thị đánh mạt chược cả ngày, buổi tối thu thập xong đồ vật liền về hiện đại.

Lúc rời đi Tống Gia Thành đã nói với cha mẹ, lần sau về chắc cũng phải hai tháng nữa.

Cũng không phải tháng sau Đỗ Khanh không được nghỉ, mà hắn không muốn những người khác trong phủ tìm được quy luật ‘ hồi kinh ’ của bọn họ. Hơn nữa trong khoảng thời gian kế tiếp, hắn vừa lúc bận rộn thi bằng lái, tháng sau trực tiếp không trở lại.

Lần này về hiện đại, Tống Gia Thành do dự mãi vẫn mở miệng hỏi Tống Quốc công bức ‘Hàn mai đồ’ của Ngô Đạo Tử.

Lần trước Đỗ Hùng Hoa nhắc tới việc đưa chân tích của Ngô Đạo Tử đi đấu giá, ít nhất có thể nhận được hơn một trăm triệu đôla, Tống Gia Thành vẫn luôn ghi tạc chuyện này trong lòng.

Tống Quốc công vốn không muốn đưa danh tác cho Tống Gia Thành, đặc biệt là nghe hắn nói muốn đem quyên tặng bức ‘Tử thiên vương đồ’ cho thế giới của Đỗ Khanh.

Nhưng mà Tống Gia Thành thật sự quá am hiểu vẽ bánh nướng lớn cho người khác, hắn cũng biết tử huyệt của Tống Quốc công ở đâu.

Hắn nói thứ này cũng không phải muốn lấy không, tuy rằng hắn muốn cầm ‘Hàn mai đồ’ đi bán, nhưng cái này cũng không phải vì chính hắn, mà là vì hương khói của lão Tống gia.

Lời này vừa ra, lúc ấy Tống Quốc công tức quá hóa cười, ông một tay chống cằm, dù bận vẫn ung dung hỏi: “Rõ ràng con đang nhớ thương bảo bốicảu ta, như thế nào lại thành vì hương khói của Tống gia chúng ta?”

Tống Quốc công không tin mà nhìn con trai mình, ông cảm thấy từ sau chuyện ‘ xuyên qua ’, ông thật đúng là không nhìn thấu đứa con trai này của mình.

Nhưng mà Tống Gia Thành biểu hiện không một chút chột dạ, hắn kéo ghế dựa ngồi xuống trước mặt Tống Quốc công, tỏ vẻ mình vì hương khói của Tống gia mà rầu thúi ruột:

“Cái này cha có điều không biết, công việc hiện tại của tiểu Hạ đặc biệt vất vả, bận rộn một tháng mới chỉ có hai ngày nghỉ ngơi, đây là vì cái gì? Còn không phải bởi vì hiện tại nàng làm đại phu trong ý quán của người khác sao.”

“Con muốn bức họa này cũng không phải vì chính con, con muốn bán bức họa này đi, trong tay con sẽ có tiền, có tiền thì con sẽ tự mở một y quán, sau đó trực tiếp để tiểu Hạ làm quản sự y quán, như vậy không phải nàng ấy có thể thanh nhàn hơn chút sao?”

Tống Gia Thành tiếp tục nói: “Cha nghĩ đi, tiểu Hạ rảnh rỗi, hai chúng con không phải sẽ có nhiều thời gian ở chung hơn sao, chỉ cần chúng con bồi dưỡng đủ tình cảm, có phải chúng ta không cần sầu não về chuyện hương khói của Tống gia hay không?”

Tống Quốc công duỗi tay vuốt vuốt râu, trầm mặc một lúc lâu, mới tỏ vẻ tán đồng gật gật đầu, ông duỗi tay vỗ vỗ cái bàn, dùng quyết tâm như tráng sĩ đoạn cổ tay mà nói: “Con trai, con nói rất có lý, chỉ cần có thể để ta và mẹ con nhanh chóng được bế đại tôn tử, bảo bối trong thư phòng của ta con có thể tùy tiện lấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play