Sở dĩ lần này Cam Mạn Mai chuẩn bị hai quả sầu riêng này, cũng là vì thấy Tống Gia Thành rất thích ăn mới căng da đầu nhét vào.

Đỗ Khanh và Tống Gia Thành nói từ chuyện sầu riêng, nói tới những quý tộc mà Tống Gia Thành biết.

Thẳng đến khi Đỗ Khanh che miệng ngáp một cái, mới phát hiện trong bất tri bất giác đã tới 10 giờ rưỡi.

Đỗ Khanh nhìn Tống Gia Thành, một bên lau nước mắt ở khóe mắt, một bên nói: “Không chú ý đã muộn thế rồi, em mệt rồi, tối hôm nay nói tới đây thôi, em về ngủ đây.”

Tống Gia Thành nhìn Đỗ Khanh bởi vì buồn ngủ mà hiếm khi lộ ra vài phần ngây thơ, thấy cô đứng dậy còn cố ý trêu chọc nói: “Xem nàng buồn ngủ tới dạng này rồi, có tự mình trở về phòng được không? Nếu không tối hôm nay cũng đừng trở về, ngủ luôn trong phòng của ta cũng được.”

Đỗ Khanh vì câu nói của hắn mà trợn tròn đôi mắt, cái tay đang xoa mắt cũng khiếp sợ đến mức quên buông xuống.

Đỗ Khanh khó tin nhìn Tống Gia Thành, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ anh bị hồn xuyên, hay là lỗ tai của em hư rồi, sao em lại nghe được mấy câu ngả ngớn như vậy phát ra từ trong miệng anh.”

Cái này không phù hợp với tính cách của Tống Gia Thành, dựa theo tính cách của hắn, ở Quốc công phủ, hắn sẽ lấy lý do trai đơn gái chiếc, đêm khuya ở chung một phòng không ổn mà thúc giục cô về phòng sớm mới đúng, chứ sao lại bảo cô ở lại phòng mình ngủ?

Tống Gia Thành hiếm khi thấy biểu tình mất khống chế của Đỗ Khanh, lập tức vỗ vỗ thái dương thấp giọng nở nụ cười.

Đỗ Khanh hiếm thấy hắn thể hiện cảm xúc như vậy, không khỏi nhướng nhướng mày, cười xấu xa nói: “Em cảm thấy anh nói rất có lý, em đúng là buồn ngủ lắm rồi, tối hôm nay em dứt khoát ở lại đi.”

Dám đùa bỡn cô, cô muốn cho hắn biết, hai bọn họ ai mới là người lưu manh hơn.

Sáng hôm sau, khi Đỗ Khanh bị Vân nhi đánh thức, nghĩ đến bộ dạng hoảng loạn của người nào đó đêm qua, vẫn còn cảm thấy buồn cười.

Lúc ấy cô vừa nói ra lời khiêu khích, Tống Gia Thành liền sợ tới mức ngồi bệt xuống ghế, lúc sau Đỗ Khanh còn trêu hắn có phải thật sự muốn giữ cô lại ngủ hay không, hắn lập tức đỏ mặt phủ nhận liên tiếp ba lần liền, thật sự như bản thân lắc đầu không đủ rõ ràng, sẽ bị cô bá vương ngạnh thượng cung. Vân nhi vốn đang đứng ở phía sau Đỗ Khanh giúp cô búi tóc, thấy cô tự dưng nở nụ cười, lập tức hiểu ý cười, hỏi: “Sáng sớm tâm tình của cô nương đã tốt như vậy, có chuyện tốt gì sao?”

Chẳng lẽ là chuyện tốt với công tử nhà mình?

Đỗ Khanh vội vàng lắc lắc đầu, áp xuống ý cười ở khóe miệng, cô ngồi yên ngay ngắn lại, để Vân nhi có thể dễ dàng chải tóc: “Không có gì, chỉ đang nghĩ tới mấy chuyện buồn cười thôi.”

Vân nhi vốn còn muốn hỏi có chuyện gì buồn cười, nhưng nàng làm nô tỳ, thời điểm mấu chốt vẫn nhớ rõ bổn phận của bản thân.

Tuy rằng Đỗ Khanh thoạt nhìn cực kỳ bình dị, gần gũi, bình thường cũng không ra vẻ hay lên mặt với hạ nhân trong phủ, đối với ai cũng là một bộ dạng dễ gần, nhưngdù sao nàng ấy cũng là chủ tử.

Các nàng một người là chủ, một người là người hầu, có một số việc Đỗ Khanh không chủ động nói, nàng làm hạ nhân liền không thể hỏi nhiều.

Dựa theo lẽ thường, nhị đẳng nha hoàn như Vân không có tư cách đi theo cùng tới yến hội hôm nay, nhưng Tần thị sợ hôm nay ở phủ công chúa sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn mà mình không để ý Đỗ Khanh kịp thời, cho nên phá cách để Vân nhi đi theo hầu hạ Đỗ Khanh.

Cũng không phải trông cậy Vân nhi có thể làm được chuyện gì, chỉ mong khi có chuyện, bên người Đỗ Khanh có thêm một người, thêm một phần bảo đảm.

Hôm nay Đỗ Khanh phá lệ mặc rất long trọng, trên người cô mặc váy áo vân cẩm, giày trên chân thêu hai viên đông châu to bằng ngón tay cái, vải dệt cùng đông châu này đều là Tống Mẫn Lan ban thưởng cho cô sau tiệc mừng thọ.

Vân cẩm là cống phẩm chuyên dụng của hoàng gia, một năm cũng cũng chỉ sản xuất mấy cuộn, mỗi năm chỉ có rất ít công huân chi thần hoặc là mệnh phụ mới có thể được ban thưởng một chút.

Tống gia làm nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, thật ra có thể nhiều hơn những người khác một ít, bất quá dù là như thế, Tần thị cũng không phải có thể tùy ý lấy vân cẩm may thành quần áo hằng ngày.

Lúc trước Tần thị bị tin tức con trai có người trong lòng làm choáng váng, cho nên lấy gần hết số vân cẩm trong phủ tích cóp mấy năm nay để Đỗ Khanh làm y phục mới.

Mục đích của Tần thị rất đơn giản, chính là muốn triển lãm một ít của cải của Quốc công phủ trước mặt con dâu tương lai, để con dâu biết con trai mình là con cháu quý tộc đỉnh cấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play