Cam Mạn Mai vừa nhìn, đúng là bọn họ mải nói chuyện phiếm, thời gian bất tri bất giác liền đến 10 giờ 50 phút.

Đỗ Hùng Hoa cẩn thận cầm bức hoạ trong tay, ngẩng đầu nói: “Ba mẹ đi ra ngoài trước, tiểu Ngôn, cháu yên tâm, chú khẳng định sẽ giúp cháu cất giữ bức họa này, chờ cháu trở về lại an bài.”

Cam Mạn Mai đi ra tới cửa còn tri kỷ đóng cửa lại.

Lần này Tống Gia Thành ở hiện đại hơn một tháng, thời gian lâu đến mức hắn đều cho rằng mình là một người hiện đại chân chính.

Sau khi có chứng minh thư, hắn làm thẻ ngân hàng, hoàn thiện thông tin xác minh trên WeChat, chờ thi được bằng lái xe, hắn còn kế hoạch mua một chiếc xe.

Trong bất tri bất giác, hắn ở hiện đại lưu lại rất nhiều dấu vết.

Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành đã lâu mới nằm chung một giường, à không, nằm trên nửa cái giường, hai người vừa mới nằm xuống, đều không khỏi có chút cứng đờ cả người.

Đỗ Khanh so với Tống Gia Thành bình tĩnh lại nhanh hơn, bởi vì thời gian này đã sớm qua thời gian đi ngủ bình thường của cô, hơn nữa ngày mai cô nghỉ phép, từ tám giờ đêm qua trực ban tới chiều hôm nay, lúc này đã mệt muốn chếc, cũng không rảnh miên man suy nghĩ.

Cô ngẩng đầu hôn lung tung lên mặt Tống Gia Thành một cái, sau đó sờ soạng n.g.ự.c hắn tìm được tư thế thoải mái, gối lên cánh tay hắn nhắm mắt lại, hoàn mỹ biểu diễn cái gọi là đi vào giấc ngủ trong một giây.

Tống Gia Thành còn chưa cảm nhận hết nụ hôn chúc ngủ ngon đâu, cúi đầu vừa thấy, Đỗ Khanh đã ngủ say tới mức thở khò khè.

Tống Gia Thành đau lòng sờ sờ đầu Đỗ Khanh, hắn khẳng định trước kia Đỗ Khanh không có thói quen ngủ ngáy, hôm nay do cô quá mệt mỏi, cho nên mới như vậy.

Đi làm cùng Đỗ Khanh lâu như vậy, Tống Gia Thành biết rõ công việc của cô không hề thoải mái, ngược lại còn mệt muốn chếc, mỗi ngày trừ bỏ về nhà nghỉ ngơi, phần lớn thời gian khác đều ngâm mình ở bệnh viện, thật vất vả làm ca sáng, còn phải viết báo cáo, đọc sách, làm luận văn, vội vàng học lên.

Nếu có thể, Tống Gia Thành thật sự muốn khuyên cô đừng làm bác sĩ nữa, làm bác sĩ thật sự quá mệt mỏi.

Nhưng mà hắn hiểu Đỗ Khanh, cô khổ cực học nhiều năm như vậy, thật vất vả mới lên làm bác sĩ, tuyệt đối sẽ không bởi vì cảm thấy mệt mà từ bỏ, đây là con đường cô thể hiện giá trị của bản thân. Ở công việc, Tống Gia Thành không thể giúp Đỗ Khanh, cho nên hắn chỉ có thể cân nhắc lần này trở về, để đầu bếp trong phủ viết vài vài công thức món canh dưỡng dạ dày kiện tì, hắn học xong sẽ nấu cho cô uống, bác sĩ thức đêm tăng ca là chuyện bình thường, nếu phương diện ẩm thực lại không chú ý một chút, về sau già rồi thân thể sẽ không chống đỡ được.

Bất quá nhà mới trang hoàng xong còn phải chờ hết mùi vào ở, ít nhất phải chờ hơn nửa năm nữa, trong vòng nửa năm này, Cam Mạn Mai không có cách nào ở gần chiếu cố bọn họ.

Tống Gia Thành nghĩ thay vì dựa vào người khác, còn không bằng dựa vào chính mình, bất quá chỉ là nấu ăn thôi, nghĩ đến cũng sẽ không khó đi, chỉ cần hắn dụng tâm học, khẳng định có thể nấu được.

Dù sao Đỗ Khanh không kén ăn, chỉ cần hương vị đồ ăn không khó ăn, cô đều có thể nuốt trôi, cho nên Tống Gia Thành cũng không cần cưỡng bách bản thân, rèn luyện trù nghệ đến trình độ của đầu bếp tiệm cơm.

Ôm ý nghĩ như vậy, Tống Gia Thành ôm Đỗ Khanh, cũng nhắm mắt lại đi ngủ……

Xác nhận quan hệ xong, Đỗ Khanh cũng không cần nhớ kỹ chuyện sau khi xuyên qua phải chạy về phòng mình ngủ.

Tống Gia Thành đã tỉnh ngay sau khi hàn ý vừa tan đi, bất quá hắn nghĩ hôm nay Đỗ Khanh đã đủ mệt mỏi, liền không bắt cô dậy đi về phòng ngủ, trực tiếp ngủ ở phòng hắn đến sáng mai đi.

Bởi vì Tống Gia Thành dung túng, Đỗ Khanh ở trong phòng ngủ của hắn thoải mái ngủ cả đêm.

Không có biện pháp, trên giường đặt quá nhiều đồ vật, không gian nằm của bọn họ cũng chỉ có khoảng 1 mét 2, tuy rằng Tống Gia Thành đã nhân nhượng dựa gần mép giường ngủ, nhưng chút không gian này đối với một người ngủ quen giường lớn 1 mét 8 như Đỗ Khanh, hoàn toàn không thể thoải mái duỗi chân duỗi tay.

Lại nói tới hai người Tống Hải cùng Tống châu, trước kia Tống Gia Thành cùng Đỗ Khanh vốn muốn gạt Tống Châu, bất quá Tống châu làm tùy tùng bên người, lại có tình cảm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng không thể bởi vì chuyện này mà xa lánh hắn quá.

Nghênh Phong viện nói lớn cũng lớn, nói nhỏ thì người chân chính có quyền lên tiếng cũng chỉ có ba người, Tống Gia Thành, Tống Châu, Tống Hải.

Ở dưới tình huống như vậy, bọn họ muốn hoàn toàn giấu diếm Tống Châu, tự nhiên là không có khả năng.

Rốt cuộc bởi vì phương thức xuyên qua đặc thù của giường gỗ, Tống Gia Thành đột ngột xuất hiện vào buổi sáng, lại lặng yên biến mất vào buổi tối, còn có Đỗ Khanh trong viện tới vô ảnh đi vô tung, muốn gạt Tống Châu cơ hồ là không có khả năng.

Tuy rằng Tống Gia Thành hay Tần thị đều chưa từng nói riêng với Tống Châu, nhưng hắn cũng đủ thông minh, chính hắn cũng phát hiện không đúng, trong lòng cũng đã có một ít suy đoán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play