Buổi sáng hắn ở khu nghỉ ngơi chờ Đỗ Khanh, đọc hết tin tức, thông báo dán trên tường, hắn biết khoa sản bao gồm cả y tá trưởng tổng cộng có chín y tá, cho nên hắn có ý mua đủ hộp bánh kem.
Tống Gia Thành chỉ vào chỗ bánh kem trên quầy, nói với Tưởng Sảng: “Chỗ còn lại nhờ cô chuyển cho các đồng nghiệp khác.”
Tưởng Sảng chỉ vào bánh kem, vẻ mặt khó tin, hỏi: “Chỗ này đều cho chúng tôi?”
Tưởng Sảng sợ chính mình nghe nhầm, bánh kem của cửa hàng này cô cũng biết, nổi tiếng rất đắt! Một miếng bánh Tiramisu nhỏ cũng có giá ba chữ số, cô cũng chỉ thấy qua trên mạng.
Chỉ một miếng bánh kem, một ly cà phê của tiệm này, cũng phải chụp đủ loại góc độ, đăng đủ 9 bức ảnh lên vòng bạn bè.
Tưởng Sảng chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ có người tặng bánh kem quý như vậy, mà còn tặng một đống không khác gì bánh mỳ mấy đồng trong cửa hàng tiện lợi, tùy tay đặt trước mặt cô.
Tống Gia Thành đưa xong bánh kem, thấy Tưởng Sảng vẫn giữ bộ dạng ngây ngốc, hắn do dự lại cầm một hộp bánh kem khác đưa cho cô.
Tống Gia Thành đè thấp thanh âm nói với Tưởng Sảng: “Cái kia, ta tặng cô thêm một hộp, cô lén ăn thôi, đừng để những người khác biết.”
Số lượng bánh kem hắn mua hôm nay không đủ để chia cho mỗi người hai phần.
5 giờ 40 phút, tới giờ Đỗ Khanh giao ca, vừa ra văn phòng liền thấy Tống Gia Thành ngoan ngoãn ngồi đợi ở khu nghỉ ngơi.
Nhìn bên chân hắn xếp một đống lớn túi mua hàng, mí mắt Đỗ Khanh không khỏi giật giật.
Nhớ tới số tiền bị trừ chiều nay hắn đã tiêu hết mấy chục vạn, thật sự là đi dạo phố, hơn nữa thoạt nhìn thu hoạch còn không ít.
Đỗ Khanh không khỏi có chút lo lắng: Tống Gia Thành không phải là người cuồng mua sắm đó chứ?
Trước kia mặc kệ là ở Khánh triều hay là ở hiện đại, thời điểm đi ra ngoài chơi, cô đều không thấy Tống Gia Thành có nhiều hứng thú với chuyện mua sắm.
Chẳng lẽ trước kia bởi vì trong túi hắn không có nhân dân tệ, hiện tại có tiền, cho nên lập tức liền thoải mái mà mua?
Đỗ Khanh thất thần đi theo đồng nghiệp tới phòng bệnh, Tống Gia Thành nhìn thấy cô đi ra, hai mắt sáng ngời.
“Tiểu Hạ!” Tống Gia Thành hưng phấn mà vẫy vẫy tay với cô.
Bác sĩ thay ca đi bên cạnh Đỗ Khanh, tuy rằng ban ngày cô không có mặt ở bệnh viện, nhưng đã biết sự tồn tại của Tống Gia Thành từ trên diễn đàn bệnh viện Bạn trai của bác sĩ Đỗ, thoạt nhìn hơi dính người nha.
Nghe thấy tiếng cười thiện ý của đồng nghiệp, Đỗ Khanh bỗng hơi mặt đỏ.
Đối mặt với sự nhiệt tình của bạn trai, cô hơi gật gật đầu với hắn, sau đó đi thẳng qua hắn, lập tức đi vào phòng bệnh.
Đỗ Khanh còn nhớ vẫn đang giờ làm việc, cho nên khắc chế bản thân không đi xem Tống Gia Thành.
Đỗ Khanh đi làm mấy năm, lần đầu tiên cảm nhận được hy vọng nhanh chóng tan tầm mà các đồng nghiệp hay than vãn.
Tưởng tượng đến Tống Gia Thành còn ở bên ngoài chờ mình, cô liền hận không thể làm thời gian chạy mau một chút, tốt nhất là giây tiếp theo cô có thể tan tầm.
Lúc đi kiểm tra phòng bệnh, Đỗ Khanh chưa từng cảm thấy có nhiều người bệnh như vậy.
Cũng may trước sáu giờ, Đỗ Khanh thuận lợi bàn giao mọi công việc cho đồng nghiệp.
Đỗ Khanh dùng tốc độ cực nhanh, vhayj về thu thập đồ vật, sau đó cười tạm biệt các đồng nghiệp.
Thấy cô cuối cùng cũng cởi áo blouse trắng trên người ra, Tống Gia Thành vội vàng xách theo một đống đồ đứng lên.
Đỗ Khanh làm bộ lơ đãng hỏi: “anh mua cái gì mà nhiểu vậy?”
Tống Gia Thành nghe vậy, như hiến vật quý, đưa túi giấy trong tay ra, mở miệng túi ra cho cô xem: “Là túi xách cho em.”
Đỗ Khanh có chút khó tin: “Sao lại mua túi xách cho em, không phải mấy ngày trước mới mua sao?”
Hơn nữa còn mua nhiều như vậy, cô làm gì có nhiều vai để đep hết số túi này.
Tống Gia Thành nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc: “Ta xem trên mạng đều nói phụ nữ rất thích túi xách, còn nói túi xách trị bách bệnh, cho nên ta cho rằng nàng sẽ thích.”
Đỗ Khanh chỉ vào đống túi bên chân Tống Gia Thành, mang chút may mắn hỏi: “Một đống lớn như vậy, không phải đều là túi xách chứ? Anh cũng sẽ mua đồ cho bản thân nữa đúng không.”
Tống Gia Thành rất tự nhiên lắc đầu: “Không có, đều là mua cho em, bất quá cũng không phải toan là túi xách, còn có nước hoa và son môi.”
Trong lòng Đỗ Khanh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời cũng không biết nói gì, cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Hôm nay là lần đầu tiên Tống Gia Thành lấy hết can đảm tự mình dạo phố, lúc trở về lại chỉ mua đồ cho cô, này thật đúng là —— làm người ta không biết nên nói cái gì mới tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT