Trước kia vào cuối tuần, ngẫu nhiên có buổi tối bọn họ không kịp trở về, Cam Mạn Mai và con gái sẽ ngủ trong phòng, Đỗ Hùng Hoa một mình ngủ trên sô pha, cho nên một loạt động tác này ông làm cực kỳ thành thạo.
Lúc này Tống Gia Thành mới phát hiện, các bộ phận của chiếc sô pha này có thể ngả xuống.
Chiếc sô pha vốn hạn hẹp, sau khi ngả xuống liền biến thành một cái giường không nhỏ.
Đến tận đây, chuyện giường xem như được giải quyết, nhưng vấn đề phòng vệ sinh làm Tống Gia Thành để ý, còn chưa được giải quyết.
Phòng vệ sinh của chung cư Đỗ Khanh chung cư làm vách ngăn bằng thủy tinh.
Là thủy tinh! Thủy tinh trong suốt! Không có mành che đậy, đứng ở phòng khách đều có thể nhìn thấy rõ ràng bồn cầu và bồn rửa tay bên trong.
Tống Gia Thành căn bản không dám tưởng tượng, lúc mình ở bên trong đi toilet hoặc tắm rửa, Đỗ Khanh đứng ở bên ngoài liếc mắt một cái là có thể thấy rõ, cảnh tượng sẽ xấu hổ đến mức nào.
Tống Gia Thành vẫn luôn nhẫn nhịn đến khi Đỗ Hùng Hoa rời đi, mới khó khăn mở miệng: “Chúng ta nên tìm cái mành che toilet lại trước nhỉ.”
Rất sợ mình nói quá thẳng thắn làm Đỗ Khanh không cao hứng, Tống Gia Thành đã cực kỳ thả nhẹ ngữ khí của mình.
Hắn thật sự không nghi ngờ nhân phẩm của Đỗ Khanh, chỉ là nam nữ khác biệt, phòng vệ sinh là một địa phương riêng tư, cô làm thành như vậy, hắn thật sự không tiếp thu được.
Theo Tống Gia Thành, toilet như vậy rất xấu hổ, xấu hổ như đang đi vệ sinh ngoài đường vậy.
Hơn nữa không phải lúc trước hai người Đỗ ba cũng thỉnh thoảng ngủ lại bên này sao? Chẳng lẽ bọn họ có thể thản nhiên tiếp nhận phòng vệ sinh trong suốt như vậy, không phải đều bị xem hết sao? Dù là mẹ con…… cha con…… không khỏi có chút kỳ cục đi.
Đỗ Khanh đã sớm phát hiện sắc mặt của Tống Gia Thành không đúng, bất quá vừa rồi cô vội vàng thu thập nhà cửa, tìm gối đầu và chăn mỏng cho hắn, trong lúc nhất thời cũng không kịp hỏi, không nghĩ tới hắn không nhịn được nói ra trước.
Thấy Tống Gia Thành cực kỳ nghiêm túc khoa chân múa tay, tìm chỗ cố định chăn mỏng trên cửa kính, Đỗ Khanh không nhịn được bật cười thành tiếng. Thấy cô cười đến mức nhào cả người lên sô pha, Tống Gia Thành cầm chăn mỏng, ngơ ngác.
“Không phải, anh, anh không ngốc. Đây là kính thông minh, có thể chuyển sang dạng mờ đục, bên trong có một cái chốt mở, lúc anh dùng toilet ấn một cái là được, anh ở bên trong rất an toàn, thật sự không cần lấy chăn che lại.”
Nói xong, Đỗ Khanh không nhịn nằm vật trên sô pha cười.
Thật sự không phải cô dễ bị chọc cười, mà thật sự bộ dạng Tống Gia Thành nghiêm trang cầm chăn lông che che quá buồn cười, cô thật sự không nhịn được.
Tống Gia Thành phát hiện mình nghĩ sai rồi, lập tức trên mặt liền không nhịn được, thấy Đỗ Khanh cười đến không thể đứng dậy nổi, hắn không nhịn được ném cái chăn trong tay, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Đỗ Khanh còn chưa ý thức được nguy hiểm, mải cười, một bên cười một bên che bụng lại.
Tống Gia Thành vươn tay chống hai bên sườn Đỗ Khanh, hơi hơi áp thân thể xuống, ngữ khí trầm thấp: “Buồn cười như vậy sao?”
Đây là lần đầu tiên Tống Gia Thành thể hiện sự cường thế trước mặt Đỗ Khanh, lập tức liền thành công trấn trụ cô.
Đỗ Khanh là hổ, nhưng cô lại không ngốc, cô hiểu lúc này mình phải trả lời thật cẩn thận, nhưng mặt Tống Gia Thành gần trong gang tấc làm cô không thể tập trung được tinh thần.
Cuối cùng cô bị hắn vây ở trên sô pha, chậm rãi hơi nâng nâng cổ lên.
Đỗ Khanh gian nan nuốt nuốt nước miếng, thử thử; “Lúc này em nên trả lời là buồn cười, hay là không buồn cười?”
Tống Gia Thành cũng ít khi thấy bộ dạng lúng túng của Đỗ Khanh, hắn kéo dài ngữ khí hỏi lại: “Em nói đi, ư~”
Nghe âm cuối kéo dài, Đỗ Khanh không nhịn được mềm hạ vòng eo, cả người hoàn toàn dính trên trên sô pha, Tống Gia Thành theo lực đạo của cô cũng ghé xuống.
Khoảng cách giữa hai người càng gần lại, khoảng cách cực kỳ nguy hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT