Nhìn Tống Gia Thành say đến bất tỉnh nhân sự nằm trên sô pha, Cam Mạn Mai mở miệng nói: “Mẹ thấy hôm nay không thể để tiểu Ngôn ngủ một mình được, tối hôm nay để hắn ngủ trong phòng con đi.”
Người say rượu không ai chăm sóc, chỉ sợ nôn tắc nghẽn đường hô hấp, không hít thở được.
Cam Mạn Mai khẳng định không tiện chăm sóc, cho nên nhiệm vụ chăm sóc hắn chỉ có thể dành cho Đỗ Khanh.
“Khụ, khụ.” Đỗ Khanh sợ tới mức ho khan vài tiếng.
Đỗ Khanh dở khóc dở cười nói: “Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con nha, có người làm mẹ nào yên tâm để con gái ruột ngủ chung giường với người đàn ông khác sao?”
Cam Mạn Mai không để bụng vẫy vẫy tay: “Được rồi, con bớt gây chuyện đi, con và tiểu Ngôn vốn là người yêu của nhau, còn nữa, cũng không phải hai đứa chưa bao giờ ngủ chung.”
Đỗ Khanh hò hét: “Mẹ ruột ơi, còn không phải do cần xuyên không sao, không thể gộp chung lại như vậy?”
Cam Mạn Mai biết mình vừa rồi nói thế cũng không thỏa đáng, cho nên bà vội vàng giải thích: “Mẹ biết, nhưng mẹ nói cũng không sai, thêm nữa, con là bác sĩ, có một số việc con hiểu hơn mẹ, tiểu Ngôn đã say thành cái dạng này, hắn…… à ừm…… là không có năng lực làm mấy chuyện khác, không cần mẹ tiếp tục nói đi?”
Tuy rằng Đỗ Khanh đã không còn là cô bé, nhưng cô cũng không thành thục đến mức có thể thảo luận chuyện say rượu …… ừm…… vấn đề năng lực của bạn trai với cha mẹ.
Cam Mạn Mai đã nói như vậy, cô còn có thể nói cái gì đây? Chỉ có thể nhờ lão Đỗ đồng chí cùng đỡ người vào trong phòng nằm xuống.
Tống Gia Thành là một tên say rượu rất tốt, hắn uống say vừa không khóc cũng không nháo, càng không uống say phát điên, chỉ an an tĩnh tĩnh ngủ.
Đỗ Hùng Hoa sợ hắn khó chịu, còn tìm một bộ quần áo ngủ mình chưa mặc thay cho hắn.
Vốn ông phải giúp Tống Gia Thành tắm một cái, nhưng tuổi ông cũng lớn, thể lực không theo kịp, xác thật là không có biện pháp với Tống Gia Thành say như chếc.
Cam Mạn Mai nhìn Tống Gia Thành nằm trên giường, nói với con gái đứng bên cạnh: “Hôm nay ngủ tạm thế đi, ngày mai mẹ đổi ga giường mới cho con.” Cam Mạn Mai hiểu con gái mình, từ nhỏ chính là một người lắm quy củ.
Hiện tại tiểu Ngôn cả người mùi rượu nằm trên giường, trong lòng Đỗ Khanh khẳng định không cao hứng, lo lắng bọn họ đi rồi con gái sẽ tức giận với tiểu Ngôn say đến bất tỉnh nhân sự, cho nên Cam Mạn Mai còn phải trấn an trước.
Đỗ Khanh xua xua tay, không để bụng lời nói của Cam Mạn Mai: “Con biếtrồi, đúng rồi, trên bàn có quả dại vọn con mang về, đêm qua quên nói, cũng không biết đã héo chưa, mẹ đi ra ngoài thuận tay cầm luôn nhé.”
Cam Mạn Mai nghe vậy liền đi ra bàn sách, kinh hỉ mà kêu lên: “Đây là quả dại khi còn nhỏ mẹ hay ăn, hiện tại ở quê đã không tìm thấy rồi, mẹ đang nói lúc vào phòng ngửi thấy một mùi thơm rất quen, nhưng không nhớ ra, nguyên lai là mùi thơm của quả dại.”
Này nếu là lúc trước, khả năng Đỗ Khanh còn có tâm tư nói với Cam Mạn Mai hai câu, bất quá hiện tại Tống Gia Thành say thành như vậy, cô thật sự không có tâm tình nói chuyện ký ức tuổi thơ ốt đẹp.
Nhìn khuôn mặt Tống Gia Thành nóng đến đỏ bừng, Đỗ Khanh nghĩ nghĩ, đứng dậy vào toilet lấy khăn lông ướt ngâm nước lạnh, đắp lên mặt hắn hạ nhiệt độ, hy vọng làm vậy có thể hắn có thể dễ chịu hơn một chút.
Nói thật, trước kia Đỗ Khanh rất chán ghét đàn ông uống rượu, bởi vì cô không thích uống rượu.
Thông thường ngày tết người một nhà liên hoan, điều làm Đỗ Khanh không thích nhất chính là Đỗ Hùng Hoa và những thân thích tới nhà uống rượu đến tận khuya.
Khi đó mỗi lần Đỗ Hùng Hoa uống say, Cam Mạn Mai phải bận rộn chiếu cố ông đến nửa đêm, trước kia vì chuyện này Đỗ Khanh dã không ít lần nhắc nhở lão Đỗ.
Hiện giờ cô yêu đương, mới phát hiện thứ cô chán ghét không phải là đàn ông thích uống rượu, mà là mấy người đàn ông uống hai ngụm rượu liền không biết trời cao đất rộng, hồ ngôn loạn ngữ.
Giống như Tống Gia Thành, uống say liền ngoan ngoãn ngủ say, thật sự làm người ta rất khó chán ghét.
Nhìn gương mặt đẹp trai của hắn, lúc Đỗ Khanh chiếu cố hắn cũng sẽ không cảm thấy không vui, ngược lại có chút thích thú.
Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa thấy thế cũng không nhiều lời, xách theo giỏ quả dại đi ra phòng khách.
Bọn họ đi rồi, Đỗ Khanh ngồi trên bậc bước lên giường, một bên cầm khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho Tống Gia Thành, một bên đánh giá nhan sắc bạn trai nhà mình.
Cũng không biết Tống Gia Thành lớn lên kiểu gì, rõ ràng chưa bao giờ dùng mỹ phẩm dưỡng da, làn da lại làm người ta đố kỵ, cô nhìn gần như vậy, vẫn không thể thấy một tý lỗ chân lông hay tàn nhan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT