Từ sớm khi thấy bài trí trong phòng, trong lòng Đỗ Khanh liền có chút dự đoán mơ hồ, cô trong lúc ngủ mơ xuyên qua thời không.
Đây lại không phải bối cảnh làm phim, nếu không phải ở cổ đại, căn bản không thể giải thích được vì sao Tống Gia Thành lại để tóc dài và ăn mặc cổ xưa, còn có đủ loại bài trí trong phòng.
Nếu ở hiện đại, ai lại cắm nến, đặt bình phong cùng các loại gia cụ cổ trong phòng như vậy?
Hơn nữa ở trong trí nhớ Đỗ Khanh, giống như không có triều đại nào có niên hiệu là An Lịch.
Cho nên cô chẳng những xuyên qua, còn xuyên đến một triều đại hư cấu?
Nhưng vì sao trong phòng Tống Gia Thành cũng có chiếc giường Bạt Bộ, giống hệt trong phòng bà ngoại của cô.
Muốn nói có gì khác biệt, chính là trước giường trước mắt này nhìn mới hơn một chút, hoa văn mạ vàng, khảm trai trên giường đều còn mới tinh, so với cái giường ông ngoại cô từng trùng tu lại, trông tráng lệ hơn nhiều.
Đỗ Khanh hít sâu một hơi, lên tinh thần truy vấn nói: “Tôi có thể hỏi một chút anh có cái giường này bằng cách nào không?”
Tống Gia Thành không hiểu ra sao: “Giường gỗ? Thợ mộc trong phủ làm, như thế nào, có cái gì không đúng sao?”
Đỗ Khanh vội vàng lắc lắc đầu, nhìn hai cái ngăn kéo được khảm trên đầu giường, cô ôm suy nghĩ chếc cũng muốn chếc một cách rõ ràng, bò lên trên giường kéo ngăn kéo ra.
Tống Gia Thành nhìn theo động tác của Đỗ Khanh, phát hiện trong ngăn kéo trừ bỏ mấy quyển thư tịch cùng ít đồ vật hắn vốn đặt bên trong, thế nhưng còn xuất hiện một số vật phẩm trang sức của nữ tử.
Nhìn trong ngăn kéo có trang sức mình mới đặt vào hồi tối, trong lòng Đỗ Khanh dâng lên một loại cảm giác quả nhiên như thế.
Đỗ Khanh bò xuống giường, mất hai phút tìm kiếm mới thấy một chiếc ghế trong phòng, cô bê đến trước mặt Tống Gia Thành, ngồi xuống.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tống Gia Thành, cô thanh thanh giọng nói: “Tôi sẽ giải thích lại cho anh tình huống hiện tại một chút.”
“Nếu tôi suy đoán không sai, đầu sỏ gây tội của tất cả việc này hẳn là cái giường gỗ này, giường gỗ này hiện tại tuy rằng thuộc về anh, nhưng mấy trăm, không hơn một ngàn năm sau, nó thuộc về tổ tông nhà tôi, bởi vì do một số nguyên nhân đặc thù, đồ ăn tôi vốn để trên chiếc giường gỗ này cũng đi theo tôi tới đây.” “Về phần tôi, tuy rằng vừa rồi tôi đã tự giới thiệu qua, nhưng có khả năng anh sẽ không nghe hiểu, cho nên tôi sẽ giới thiệu lại một lần nữa, tôi tên Đỗ Khanh, năm nay 26 tuổi, nghề nghiệp là một đại phu, đại phu khoa sản, chính là chuyên trị cho phụ nhân sinh sản.”
Thấy Tống Gia Thành vẫn một bộ dạng kinh nghi bất định, Đỗ Khanh chỉ có thể một tay lấy trang sức cùng các loại thuốc trong ba lô ra bày trước mặt hắn triển lãm một lần, lấy cái này chứng minh mình nói là sự thật.
Chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng, Tống Gia Thành ước chừng mất nửa khắc mới tiếp thu và tiêu hóa hết tin tức này.
Nếu không phải yết hầu phát ngứa, không nhịn được ho khan kịch liệt khan vài tiếng, Tống Gia Thành cũng không nhớ tới mình đang là một người bệnh, đã mặc trung y đơn bạc còn ngồi ở mép giường một hồi lâu.
Tiếng ho khan của Tống Gia Thành đã kinh động người hầu ở cách vách.
Tống Gia Thành nhìn Đỗ Khanh ngồi trước mặt, ngăn đối phương lên tiếng, rồi ngăn người hầu Tống Hải ở ngoài phòng.
“Ta không có việc gì, ban đêm tỉnh lại yết hầu hơi ngứa thôi, ho khan vài tiếng, ngươi không cần đi vào, tránh cho ngươi mang khí lạnh bên ngoài vào phòng, ta có việc sẽ kêu ngươi, không kêu không được tiến vào.”
Nghe Tống Gia Thành nói mình không có việc gì, Tống Hải tuy rằng không yên tâm, nhưng chủ tử lên tiếng, dù cho trong lòng hắn lo lắng, cũng chỉ có thể nghe lệnh lui ra.
Tống Hải cảm thấy mình nhất định là quá mệt nhọc, bằng không sao lại lờ mờ nghe được giọng nữ tử trong phòng chủ nhân.
Ở kinh thành, trong phòng công tử nhà ai có phụ nữ đều không kỳ quái, nhưng công tử nhà hắn, trong phòng nếu có phụ nữ xuất hiện, sẽ là tin tức làm toàn bộ kinh thành khiếp sợ.
Lúc Tống Hải gõ cửa phòng, Đỗ Khanh sợ tới mức không dám thở mạnh.
Chủ yếu là phía trước Tống Gia Thành vẫn luôn không nói câu nào, cũng không biết hắn rốt cuộc co tin cô giải thích không, Đỗ Khanh đang lo lắng hắn sẽ đưa cô đến quan phủ.
Cô ở thế giới này không có thân phận hợp pháp, cô lại càng không thể nói với mọi người là mình xuyên qua, trời mới biết người cổ đại có coi cô là yêu ma mà thiêu chếc hay không.
Nếu không phải cô suy xét đến việc mình phải còn dựa vào giường gỗ trong phòng Tống Gia Thành để trở về, thì cô cũng không muốn mất thời gian giải thích với hắn.
Thẳng đến khi nghe được Tống Gia Thành đuổi người lui xuống, tảng đá trong lòng Đỗ Khanh mới xem như rơi xuống đất, có thể há mồm thở dốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT