Đi ra khỏi cửa hàng đồ cổ, Cam Mạn Mai lập tức nhét trả vòng tay cho Tống Gia Thành.

Hiện tại vòng ngọc giá trị hơn trăm triệu đã không bị bọc trong khăn giấy nữa, bởi vì ông chủ Trần nhìn không được bộ dạng keo kiệt đó, nên tặng cho bọn họ một hộp gấm đựng vòng.

Hiện tại Cam Mạn Mai nghĩ đến tình cảnh khi bọn họ mới vừa vào nhà đấu giá, bà lấy vòng ngọc từ trong bọc khăn giấy ra, khóe mắt ông chủ Trần còn giật giật, liền cảm thấy đỏ mặt.

Đặc biệt là khi hấy rõ phẩm chất của vòng ngọc, ông chủ Trần kia như khiển trách nhìn bà, thiếu chút nữa muốn xuyên thủng bà.

Giống như bà là một người không biết nhìn hàng, phỏng chừng trong lòng ông chủ Trần đang suy nghĩ: Vòng ngọc giá trị mấy ngàn vạn, có khi hơn trăm triệu, thế nhưng bị bà dùng giấy vệ sinh bọc lung tung lại.

Loại hành vi này, quả thực phí phạm của trời.

Tống Gia Thành nhìn hộp gấm trong tay, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Dì Mai, ý dì là sao?”

Cam Mạn Mai thập phần nghiêm túc: “Tiểu Ngôn, dì biết cháu có lòng, nhưng cái vòng tay này thật sự là quá quý, dì thật sự không thể nhận.”

Đây chính là chiếc vòng cực kỳ trân quý, nhắm mắt lại mà bán cũng có thể bán đươc bảy, tám ngàn vạn.

Hơn nữa ông chủ Trần còn nói, nếu là đưa đi bán đấu giá, còn có thể bán được trên trăm triệu.

Trên trăm triệu! Đây là cái khái niệm gì, dù sao kể cả Cam Mạn Mai nằm mơ, cũng không dám mơ như vậy.

Bảo bà đeo chiếc vòng ngọc đắt như vậy ở trên tay, không phải tương đương với việc đeo một tòa biệt thự Bắc Kinh ở trên tay sao?

Nếu ngày nào đó không chú ý, không cẩn thận để vòng tay bị va chạm, thì khéo bà sẽ bị lên cơn đau tim mất.

Vòng tay tuy rằng đẹp, nhưng theo Cam Mạn Mai, nó không khác gì một quả bom, chạm mạnh một cái liền nổ tung.

Để an toàn, tốt nhất bà vẫn nên trả vòng tay lại cho Tống Gia Thành.

Tống Gia Thành khó xử nói: “Nhưng đây là vòng tay mẫu thân cháu cố ý chọn cho dì, nếu dì không nhận, trở về cháu cũng không biết giao đãi với mẫu thân thế nào.”

Xác thật cái vòng tay này là Tống Gia Thành tự mình nhìn trúng trước, nhưng cũng được Tần thị duyệt.

Đặc biệt là khi Tần thị biết con trai chuẩn bị tặng cho mẫu thân tiểu Hạ, liền cực kỳ cao hứng, vẫn luôn khen con trai, cuối cùng cũng thông minh một lần, đã biết lấy lòng cha mẹ vợ. Nếu Cam Mạn Mai không nhận, hắn cầm vòng tay trở về, Tần thị sẽ lo lắng hắn không được mẹ vợ tương lai yêu thích.

Y theo trình đồ sốt ruột của Tần thị và Tống Quốc công đối với chuyện hôn sự của hắn, quả thực chuyện này nghiêm trọng như trời sập vậy.

Nghe Tống Gia Thành nói xong, Cam Mạn Mai lộ vẻ khó xử.

Đối với tiểu Ngôn, dĩ nhiên bà ngàn lần, một vạn lần vừa lòng, bà cũng không muốn thông gia tương lai nghĩ nhiều, rốt cuộc về sau nếu hai đứa thật sự đi đến cùng, mẹ tiểu Ngôn hính là mẹ chồng của con gái bà.

Cam Mạn Mai từng chịu cái khổ khi quan hệ mẹ chồng nàng dâu bất hòa, tuy rằng mẹ chồng bà đi sớm, nhưng mấy năm đầu khi bà mới kết hôn với lão Đỗ cũng bị mẹ chồng tra tấn không ít.

Cam Mạn Mai tự nhiên cũng không định đắc tội thông gia tương lai sớm như vậy.

Nhưng bà nhận vòng ngọc trân quý như vậy, trong lòng cũng có gánh nặng rất lớn.

Tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng Cam Mạn Mai quyết định giao vòng tay cho con gái.

Trời mới biết, Đỗ Khanh vốn chỉ đứng một bên xem náo nhiệt, thậm chí còn âm thầm suy đoán: Hôm nay rốt cuộc là Cam nữ sĩ thuyết phục Tống tiên sinh thành công trả vòng ngọc, hay là Tống tiên sinh thuyết phục được Cam nữ sĩ nhận lấy vòng ngọc.

Kết quả một vừa không chú ý, quả b.o.m lại rơi xuống tay cô.

Cam Mạn Mai thành công nhét vòng ngọc cho con gái, vội vàng lui về phía sau vài bước, giống như sợ con gái sẽ trả lại vòng ngọc cho mình.

Bà quay đầu nói với Tống Gia Thành: “Dù sao cái vòng này dì không thể nhận, dì liền giao cho tiểu Hạ, dù sao con bé cùng là con gái dì, về sau mọi thứ của dì cũng cho nó, coi như dì cũng đã nhận vòng ngọc này.”

Cam Mạn Mai nghĩ nếu hai người trẻ tuổi đang yêu đương, mặc kệ về sau bọn họ có đi tới cuối được hay không, để con gái bảo quản vòng ngọc khẳng định không có vấn đề.

Về sau hai đứa kết hôn, vòng ngọc cũng có thể thành đồ gia truyền, truyền cho cháu ngoại tương lai của bà.

Nếu không thể, liền để tiểu Hạ trả lại cho tiểu Ngôn, cũng bớt xấu hổ.

Đỗ Khanh cầm vòng tay, kỳ thật trong lòng cũng có một chút do dự.

Bất quá cô rất hiểu tính cách của mẹ mình, nếu cứng rắn bắt bà nhận cái vòng tay này, thật sự có thể nghẹn thành tâm bệnh, ăn không ngon, ngủ không yên.

Thay vì làm mẹ già cả ngày lo lắng, hãi hùng, đúng là để cô bảo quản sẽ thích hợp hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play