Đường Văn Sinh ngồi ngay bàn ăn, trên bàn là hai bát mì, bên trong không chỉ có rau xanh giòn mà còn có một quả trứng gà luộc.
Anh cũng chẳng cầm đũa mà ngồi thật ngay ngắn chờ cô đến ăn chung.
"Không cần chờ em đâu." Phong Ánh Nguyệt lại càng ngại hơn.
Hôm nay dậy trễ thì không nói, còn để người ta phải chờ để ăn cơm sáng nữa.
"Ăn cùng đi." Đường Văn Sinh nói.
Phong Ánh Nguyệt cười, ngồi xuống cầm đũa ăn mì, sợi mì rất dai, bên trong có dầu mè, nước tương và cả hành, hương vị khá ngon.
Sau khi ăn mì xong, Phong Ánh Nguyệt nhận việc rửa chén nồi. Thật sự sẽ rất ngại nếu cô để cho người ta nấu cơm xong còn phải rửa chén.
Vậy mà Đường Văn Sinh vẫn giúp cô bê nồi sang rồi rửa chén cùng với cô.
Có hai thím cũng đang rửa chén ở đó, thấy vậy bèn trêu ghẹo.
"Đồng chí Tiểu Đường thương vợ quá ha."
"Đúng rồi đấy, nhìn là thấy hâm mộ rồi."
Hai người bị trêu ghẹo, một người thì đỏ tai, một người thì đỏ mặt.
Lúc quay trở về thì cửa nhà hàng xóm bên cạnh lại mở, lần này ngoài cô gái tóc ngắn ra thì còn có người con trai có cánh tay trái được băng bó lại.
Người con trai thấy bọn họ một người bưng chén đũa, một người bưng nồi thì bỗng cười lớn, tay phải không bị thương vỗ vào vai của Đường Tuyết Sinh: "Thằng nhóc này được đấy! Biết thương vợ cơ à?"
"Nói nhiều quá, có đi nữa không?"
Không đợi Đường Văn Sinh đáp lời, cô gái tóc ngắn kia liền đẩy người con trai ra một chút rồi vội rời đi.
Người con trai hơi xấu hổ nhìn sang Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt: "Đừng để bụng cô ấy nhé."
Đường Văn Sinh đặt nồi lên trên bếp lò, dùng nắp gỗ đậy lại: "Cậu đi nhanh lên đi."
"Được thôi." Người con trai vẫy tay với bọn họ rồi lon ton bước theo vợ của mình: "Chuyện không thành thì thôi, sao em lại nhăn mặt cơ chứ?" Cô gái không đáp lời, chân càng bước nhanh hơn.
Chén đũa đặt trên bàn, phủ lên bằng một tấm vải lanh rồi đậy lại bằng một chiếc lồng bàn bằng trúc.
Hai người bước vào phòng, Đường Văn Sinh đặt một chiếc bát men mới trước mặt Phong Ánh Nguyệt: "Sáng nay anh vừa mua ở Cung tiêu xã."
Phong Ánh Nguyệt nhớ đến cây lược ban nãy, xem ra là mua về cùng lúc với cái này.
Cô cười quan sát chiếc bát men ở trước mặt, trông rất sạch sẽ và là kiểu dáng cổ. Những người trẻ tuổi như cô thường rất thích dùng cái này để nấu mì ăn liền.
"Người ban nãy tên là Triệu Thiên, có quan hệ khá tốt với anh." Đường Văn Sinh xách ấm nước đến rót cho cô một chén, sau đó lại tự rót cho mình nửa chén: "Trước đây chị dâu Triệu muốn giới thiệu đối tượng cho anh, anh cũng đồng ý."
Phong Ánh Nguyệt vỡ lẽ, đây chính là lý do vì sao mà chị dâu Triệu kia không vui vẻ mấy khi thấy cô.
Thế nhưng chẳng phải người ngoài đều biết anh ấy không được sao? Vì sao mà chị dâu Triệu còn muốn giới thiệu đối tượng chứ?
Có lẽ nào là vì hoàn cảnh giống với nhà mẹ đẻ của cô không?
Đường Văn Sinh vừa nhìn đã biết cô đang suy nghĩ gì. Anh muốn giải thích nhưng sợ càng giải thích lại càng hiểu nhầm, thế là chỉ biết chuyển đề tài: "Đợi chốc nữa anh dẫn em ra ngoài đi dạo nhé?"
"Được."
Phong Ánh Nguyệt bỏ qua những suy nghĩ rối rắm, uống lấy một hớp nước rồi chuẩn bị ra ngoài với Đường Văn Sinh.
"Đem theo chút tiền với phiếu đi." Thấy cô không chuẩn bị mang theo thứ gì, Đường Văn Sinh tiện thể nói.
"Đã xong."
Phong Ánh Nguyệt mở rương cầm một tờ phiếu thực phẩm và năm hào.
Sau khi khóa cửa, hai người bước xuống lầu, mỗi khi có người chào hỏi trên đường, Đường Văn Sinh đều sẽ giới thiệu cho cô. Mặc dù trí nhớ của Phong Ánh Nguyệt tốt nhưng nhiều người như vậy cô vẫn không tài nào nhớ nổi.
"Sau này từ từ sẽ nhớ thôi." Khi cô bước ra từ nhà vệ sinh ở lầu ba thì Đường Văn Sinh đứng đợi ở cầu thang cười nói.
"Ừm." Phong Ánh Nguyệt đáp lời.
Xuống đền lầu một, Phong Ánh Nguyệt nhìn về phía Đường Văn Sinh, Đường Văn Sinh ho một tiếng: "Sáng nay anh đi rồi."