Ngoại truyện: Tôi là con cháu nhà họ Đường 1

“Nhất Thành, có người tìm cậu, nói là người nhà của cậu.” Người bạn vốn định nghỉ học hôm nay bỗng nhiên đến bệnh viện tìm Nguyên Đản, Nguyên Đản nghe có người tìm, có hơi hoài nghi, dù sao thì người nhà cậu cũng chỉ có thế, bạn bè ai cũng quen hết.

“Người nhà tớ?”

Bạn học nghe vậy chợt thấy kỳ lạ: “Ông ta nói ông ta là cha ruột của cậu.”

Nguyên Đản nheo mắt lại: “Cha ruột tớ?”

Thấy có người nhìn qua, bạn học vội kéo cậu đến cạnh hành lang.

“Ông ta nói vậy, tìm đến chỗ chúng ta ở rồi, bây giờ đang ở ngay bên ngoài bệnh viện, ăn mặc rất có tiền, chỉ là trông rất gầy, nhìn là biết bị bệnh nặng.”

Đều là người học y, có nhiều điều vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra.

“Tớ kiểm tra phòng xong rồi sẽ ra xem.”

Nguyên Đản đang muốn đi kiểm tra phòng.

“Tớ đi cho.” Bạn học cầm lấy đồ trong tay cậu: “Tớ thay ca cho cậu, dù có nói một hồi mà vẫn chưa rõ ràng được thì cũng đừng gây náo loạn, bọn mình mới chuyển lên chính thức, giờ mà cậu gây chuyện thì không tốt với cậu đâu.”

“Tớ hiểu rồi.” Nguyên Đản gật đầu, bước nhanh xuống lầu.

Cậu biết mình không phải con ruột của Đường Văn Sinh là một chuyện ngoài ý muốn, sau khi cha Đường xác nhận là sự thật, Nguyên Đản cũng không biết nên đối mặt với người nhà họ Đường thế nào.

Còn Đường Văn Sinh lại chủ động tìm cậu tâm sự.

Về chuyện tính kế kia, về người cha ruột của cậu, còn chuyện của mẹ cậu nữa, không thêm mắm dặm muối, đều ăn ngay nói thẳng.

“Nếu không có A Nguyệt thì cả đời này cha sẽ không quan tâm con mất.” Giọng nói của Đường Văn Sinh rất lãnh đạm: “Sự tồn tại của con khiến mẹ cha có lý do để sống tiếp, đề bà chống đỡ sống tiếp, không thì cha đã đưa con về nhà họ Kiều từ lâu rồi.”

Nguyên Đản cũng không thấy lời này có vấn đề gì, đổi lại là cậu, cậu cũng chẳng có sắc mặt gì tốt, với đứa bé này, có hơi trút giận, rất có khả năng sẽ bóp c.h.ế.t đứa bé mất.

Nhưng người nhà họ Đường chẳng những giữ cậu lại, còn nuôi cậu lớn đến thế này, không hề có sự khác biệt gì với con ruột cả.

“Ân oán của thế hệ chúng ta là chuyện của chúng ta.” Đường Văn Sinh thấy cậu thất thần, suy nghĩ một lát rồi vẫn nói.

“Con rất ngoan, khi còn bé rất hiểu chuyện, cũng rất lanh lợi, trưởng thành cũng không cần chúng ta lo lắng, có lẽ con tới nhà cha là để báo ân, tóm lại nếu con nhận chúng ta thì chúng ta vẫn mãi là người một nhà.”

Nguyên Đản đỏ mắt ngẩng đầu: “Con là con cháu của nhà họ Đường, vĩnh viễn là như vậy!”

Nghĩ tới đây, Nguyên Đản đã xuống tới dưới lầu, cậu liếc mắt một cái liền nhận ra Cung Nguyên.

Năm đó người này đi cùng mẹ ruột cậu đến trường học thăm cậu, Cung Nguyên cũng không nhận cậu, thậm chí còn nói cậu là người nhà mới của Kiều Tư Vũ. “Nguyên Đản.”

Cung Nguyên rất gầy, bây giờ mới mùa thu mà đã mặc áo bông, anh ta đeo đồng hồ mấy chục đồng, trên cổ cũng đeo dây chuyền vàng rất thô.

Nguyên Đản nhìn anh ta, đi tới trước mặt: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?”

“Cha, cha có chuyện muốn nói với con, có thể tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện được không?”

Cung Nguyên ho khan hai tiếng, ánh mắt đầy mong chờ nói.

“Xin lỗi, tôi đang trong giờ làm.” Nguyên Đản không có động tác gì: “Nếu muốn nói chuyện thì để vào chiều ngày kia.”

“Được, cha chờ con.”

Cung Nguyên vội vàng đồng ý, sau đó lấy từ trong túi ra một cái hộp, sau khi mở ra bên trong là một chiếc đồng hồ mới, cũng là giá mấy chục đồng.

“Lâu rồi không gặp, cha cũng chẳng có gì cho con, một chút tấm lòng, con nhận nhé.”

Trên cổ tay Nguyên Đản cũng đang đeo một chiếc đồng hồ, chỉ là chưa tới năm mươi đồng, nhưng đây là Thiết Đản mua cho cậu làm quà sinh nhật.

Cậu rất thích.

“Không cần.” Nguyên Đản cũng không nhìn hộp đồng hồ, xoay người đi vào.

Cung Nguyên nhìn cậu đã đi xa, nắm chặt cái hộp trong tay, cuối cùng thở dài.

Báo ứng mà.

Năm đó anh ta không nhận Nguyên Đản, lừa Kiều Tư Vũ vào công ty bất hợp pháp rồi kết hôn với người vợ giàu có kia.

Nhưng trước khi kết hôn, người vợ giàu có bảo anh ta ký vào giấy tờ phân chia tài sản, một khi ly hôn, anh ta sẽ không được bất cứ thứ gì.

Hơn nữa, người vợ giàu có có sở thích sau khi kết hôn mới lộ ra, giày vò Cung Nguyên quá sức, vì để thỏa mãn đối phương, lấy được càng nhiều tiền tiêu vặt, Cung Nguyên đã uống không ít thuốc bổ.

Anh ta vốn là cô nhi, ăn cơm mọi nhà mà lớn lên, khi còn bé đã chịu không ít đói, lạnh, bắt nạt, cơ thể này đã có sẵn mầm bệnh, lại còn uống nhiều thuốc hại cơ thể nữa, theo tuổi tác tăng lên, các căn bệnh cũng theo đó mà xuất hiện.

Cũng may, sau này người vợ giàu có được anh ta dỗ ngon ngọt, cũng coi như năm ngoái đã ra đi nhắm mắt xuôi tay, tuy rằng hơn phân nửa gia sản đều để lại hết cho nhà mẹ đẻ người ta, nhưng còn lại chút ít kia cũng đủ cho anh ta sống vô lo vô nghĩ.

Cung Nguyên bao nuôi mấy cô tình nhân, tưởng rằng ngày lành đã tới, ai ngờ tiệc vui chóng tàn, anh ta kiểm tra ra bệnh nan y, sống được nhiều nhất là hai, ba năm.

Lúc này, Cung Nguyên mới hoảng.

Anh ta và người vợ giàu có không có con cái, con của những người tình nhân khác không hề tới tìm anh ta, nhận anh ta, chỉ có người đàn bà ngốc nghếch Kiều Tư Vũ này, mới đưa con đến trước mặt anh ta, muốn anh ta nhận lại con.

Đứa bé này còn là một đứa con trai, bây giờ đã tốt nghiệp đại học Y, làm việc ở bệnh viện thành phố.

Người nhà họ Đường nuôi nó rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play