Nghỉ hè, cha Tần cũng không hề đón Tần Lưu Hải về, dù gì, nếu họ có nhớ con thì chỉ cần qua đây là được, Tần Lưu Hải ở chỗ của Phong Ánh Nguyệt nên họ cũng không cần lo lắng.
Lần này, Liêu Thiên Cường đến không những đưa con gái theo mà còn cháu gái Quải Quải nữa.
Bệnh câm của Quải Quải đến giờ vẫn chưa được chữa khỏi, nhưng con bé đã quen rồi.
Thấy Quải Quải, Nguyên Đản cũng rất vui mừng, còn hỏi những chuyện về Vĩnh Bình nữa, sau khi biết được đối phương đạt được giải thưởng về mỹ thuật thì càng vui hơn.
Tần Lưu Hải lén nhìn cô gái không thể nói chuyện này, trông rất đẹp, mặc dù gọi là chị nhưng lại không cao bằng cậu và Nguyên Đản, b.í.m tóc dài rũ sau lưng, trông không giống một chị gái chút nào, ngược lại giống em gái hơn.
Quải Quải cảm thấy hơi sợ khi phát hiện ánh mắt của cậu nên đã trốn phía sau chị họ.
Tần Lưu Hải đỏ mặt, cũng trốn ra phía sau Nguyên Đản.
Nguyên Đản:???
Liêu Nhạc Nhạc:???
Nói đến cùng vẫn là Liêu Nhạc Nhạc cẩn thận, cô bé trừng mắt với Tần Lưu Hải: “Lông còn chưa mọc đủ nữa mà suy nghĩ không ít nhỉ.”
“Em, em không có!”
Tần Lưu Hải vốn đã lắp bắp nhưng muốn phản bác lại.
“Đi đi đi, chúng ta qua bên kia chơi.” Nguyên Đản vội vàng chuyển chủ đề.
Quải Quải cũng đỏ mặt, vịn lấy Liêu Nhạc Nhạc, ra hiệu cho cô bé đừng nói nữa.
Một tuần sau, Quải Quải họ phải về rồi, Tần Lưu Hải trơ mắt nhìn con bé lên xe, sau đó liên tục dùng tay chọc vào người Nguyên Đản đang đứng cạnh mình.
“Tớ đi, để tớ đi!”
Nguyên Đản đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt, lúc này vợ chồng Liêu Thiên Cường đang nói chuyện với Phong Ánh Nguyệt, không chú ý đến bên này, Nguyên Đản nhanh chóng ghé sát cửa sổ: “Chị, bọn em vẫn chưa có số điện thoại nhà chị, chị cho bọn em đi.”
Gia đình cậu vẫn chưa có số điện thoại của cậu Lưu thật, năm nay nhà họ mới lắp điện thoại, Liêu Nhạc Nhạc nhận lấy giấy bút viết số điện thoại, sau đó nhìn sang Tần Lưu Hải.
Bên cạnh số điện thoại, con bé viết thêm một dòng chữ: “Cố gắng học tập, vươn lên mỗi ngày.”
Lúc Tần Lưu Hải thấy được dòng chữ này thì Liêu Thiên Cường đã lái xe rời đi mấy phút.
“Có ý gì chứ?”
Tần Lưu Hải đưa cho Nguyên Đản xem dòng chữ đó. “Đúng vậy.” Nguyên Đản gãi đầu: “Chính là bảo cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, việc học là chuyện quan trọng nhất trong độ tuổi của chúng ta!”
Vẻ mặt Tần Lưu Hải đăm chiêu gật đầu, sau đó cẩn thận gấp tờ giấy lại: “Đưa cho tớ.”
Nguyên Đản liếc cậu ấy, cảm thấy dưới chân có tiếng động, vừa cúi đầu thì thấy Thiết Đản chống nạnh, tức giận đứng đó muốn dùng chân đá cậu, kết quả chân quá ngắn nên chỉ có thể đá trúng gấu quần.
“Đã nói là sẽ đưa em đi chơi cùng mà!”
Thiết Đản lên tiếng khiếu nại.
Mấy ngày nay, bốn người Nguyên Đản đi chơi khắp nơi, làm gì có thời gian quan tâm đến thằng nhóc Thiết Đản đây chứ.
Nguyên Đản lập tức bế thằng bé lên: “Đi thôi, đưa em ra ngoài chơi.”
Tần Lưu Hải đi theo.
Phong Ánh Nguyệt và Tống Chi đã hẹn nhau đi dạo chung vào buổi chiều, cho nên buổi trưa đã qua bên đó ăn, Đường Văn Sinh ở nhà lo cơm trưa cho con cái, chiều thì đưa mấy đứa nhỏ và mẹ Đường về quê.
Mấy năm nay, cuộc sống của Tống Chi rất thoải mái, cũng hoạt bát lên rất nhiều, Tiểu Diệp Tử và Tiểu Quả Tử vừa nghe Nguyên Đản sắp về thì lập tức ngóng trông muốn đi theo.
“Vậy đi đi.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu, nói với Tống Chi: “Dù gì mấy hôm nay, cha của Tiểu Diệp Tử cũng chạy chuyến xe xa, cô về quê ở vài ngày với chúng tôi đi.”
Tống Chi rất xúc động: “Được!”
Vì thế, Đường Văn Sinh dùng chiếc xe nhỏ đưa mẹ Đường họ về nhà xong thì quay lại đón Phong Ánh Nguyệt họ, cuối cùng là ăn cơm tối ở nhà rồi mới lái xe lên thị trấn, sáng sớm ngày mai anh phải đi làm.
“Xe cộ làm ăn không tệ chứ?”
Chú ba Đường hỏi.
“Không tệ.” Phong Ánh Nguyệt cười gật đầu: “Chọn nghề này để kinh doanh là không sai.”
“Đúng là vậy thật.” Chú ba Đường cũng gật đầu.
Xuân Phân đã sinh rồi, bây giờ đang ở cữ, Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường đến thăm Xuân Phân xong mới ra ngoài nói chuyện với chú ba Đường
Đường Văn Cường đặt trà lạnh lên bàn để họ uống: “Em muốn mở một tiệm trà trên huyện nhưng tiền vốn lại không đủ, định mượn chị dâu ba một ít tiền.”
“Tiệm trà sao?” Đầu Phong Ánh Nguyệt lóe lên những nơi có tiệm trà, trước mắt chỉ có ba tiệm: “Chọn được cửa hàng chưa?”
“Đã xong hết rồi nhưng vẫn đang sửa chữa, muốn sửa sang lại cho đẹp nhưng dự chi không đủ.” Đường Văn Cường ngại ngùng đáp.
“Được, có gì cần giúp đỡ cứ nói.” Phong Ánh Nguyệt bảo anh ta lúc lên huyện thì cứ tìm Đường Văn Sinh lấy tiền là được.
Ngồi không được bao lâu, Phong Ánh Nguyệt đã về, Tống Chi vẫn còn đang ở nhà họ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT