"Không có việc gì đâu, đừng xụ mặt nữa.” Cậu Lưu thấy mọi người dùng ánh mắt như thế nhìn mình thì cảm thấy vui vẻ: "Cậu rất nổi tiếng ở trong đơn vị, các lãnh đạo đều đến gặp cậu, còn bảo cậu phải dưỡng thương cho tốt, cũng không trừ tiền lương của cậu, vẫn trả lương cho cậu giống như lúc trước."
"Quá nguy hiểm." Trong lòng Phong Ánh Nguyệt vẫn còn sợ hãi: "Cậu cả, sau này lúc tan tầm cậu vẫn nên đi chung với đồng nghiệp, nhiều người sẽ an toàn hơn."
"Trong ngõ nhỏ này cũng có sáu người nữa cùng đơn vị với cậu cả, mặc dù khác phòng ban nhưng ít nhất cũng sẽ có một hai người gì đó tan tầm cùng lúc chứ?"
Đường Văn Sinh cũng nói.
Cậu Lưu cười gật đầu: "Chính vì việc của cậu nên giờ mọi người đều cố gắng đi chung, mọi người đều chờ nhau cả, sau khi vết thương của cậu lành thì cậu cũng sẽ cùng đi làm và tan việc chung với mọi người, mấy đứa cứ yên tâm."
Ông ấy còn phải chăm sóc cho Quải Quải, còn phải quan tâm chuyện của con gái nên rất luyến tiếc cái mạng này.
Bởi vì không biết cậu Lưu bị thương cho nên hai người chỉ mua một chút nước hoa quả, thật sự rất xấu hổ, vì vậy, lúc cậu Lưu bảo bọn họ ở lại ăn cơm tối, Phong Ánh Nguyệt xắn tay áo đi vào bếp nấu cơm, cậu Lưu chỉ cho cô vị trí của nhà bếp.
Đường Văn Sinh đi ra ngoài, đến khi quay lại trên tay đã xách theo rất nhiều thuốc bổ máu, cậu Lưu liên tục dạy dỗ anh nhưng Đường Văn Sinh chỉ xem như không nghe thấy gì.
Hai đứa nhỏ Nguyên Đản và Vĩnh Bình mặc dù không ở chung với nhau thường xuyên nhưng cũng hay viết thư cho nhau, giờ gặp mặt, cả hai đều cảm thấy rất thân thiết.
Buổi tối Vĩnh Bình dẫn Nguyên Đản về nhà họ Lâm ăn cơm, may mà mấy người Phong Ánh Nguyệt cũng đã thăm hỏi nhà họ Lâm, còn biếu một ít quà, nếu không chuyện này thật sự là quá ngượng ngùng.
Ăn cơm chiều xong, mấy người Phong Ánh Nguyệt ngồi nói chuyện thêm một lúc rồi từ chối lời mời qua đêm của cậu Lưu và Lưu Phân, sau đó chuẩn bị quay về khách sạn.
Kết quả là Vĩnh Bình lôi kéo Nguyên Đản từ từ đi đến trước mặt hai người: "Dì Phong, chú Đường, không thể cho Nguyên Đản ngủ ở nhà cháu một đêm ạ?"
Nguyên Đản cũng dùng ánh mắt mong chờ nhìn bọn họ.
Phong Ánh Nguyệt nhấc mi, Đường Văn Sinh ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Nguyên Đản lúc ngủ không nằm yên đâu."
"Làm gì có! Con ngủ rất ngoan!"
Nguyên Đản nói ngay lập tức.
Vĩnh Bình cũng đảm bảo sẽ không để cho Nguyên Đản bị lạnh.
Hiện tại là mùa hè cho nên sẽ không bị lạnh, chỉ sợ bị nóng thôi, nhưng Vĩnh Bình nói trong nhà có quạt, cam đoan sẽ làm cho Nguyên Đản ngủ thật thoải mái. Thấy hai đứa nhỏ đều dùng đôi mắt mong chờ nhìn hai người, thím Lâm che miệng cười: "Còn không đồng ý mau đi, hai đứa sắp khóc rồi kìa."
Chú Lâm cũng cười tủm tỉm gật đầu.
Cậu Lưu cũng muốn để mọi người ở lại nhà mình. Thấy vậy, hai người Phong Ánh Nguyệt gật đầu đồng ý, Vĩnh Bình đương nhiên sẽ không kéo Nguyên Đản đến ở nhà cậu Lưu mà kéo nó chạy vào trong phòng của mình.
"Hai đứa nói gì vậy, hay là cả hai cũng đừng có về, ở lại đây luôn đi."
Thím Lâm giữ hai người lại.
"Bọn cháu đã thuê phòng khách sạn rồi ạ, nếu mà không đi ở thì lãng phí lắm."
Phong Ánh Nguyệt cười nói.
Thím Lâm nghe cũng đúng: "Vậy hai đứa nhớ đến đây ăn cơm trưa, nói rồi đó, nếu không đến là thím giận đó."
"Đúng rồi." Chú Lâm lại gật đầu lần nữa.
Vì thế mọi người hẹn nhau cùng ăn bữa trưa ngày mai, lúc này hai người Phong Ánh Nguyệt mới rời khỏi.
Lúc sắp đi ra khỏi ngõ, Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy một người rất quen mắt, Đường Văn Sinh kéo cô đến chào hỏi với người đó, Phong Ánh Nguyệt giờ mới biết được đây là con cả của nhà họ Lâm.
"Nghe cậu Lưu nói năm nay cậu ấy sẽ tham gia kỳ thi đại học, hình như trình độ cũng không tệ, hy vọng lúc này có thể thi đậu đại học tiếp tục học tập."
Đường Văn Sinh nói.
"Còn cô gái kia?"
Phong Ánh Nguyệt đang hỏi về cô gái mà anh cả Lâm thích, sống ở hẻm bên cạnh.
"Cưới chồng rồi." Đường Văn Sinh lắc đầu: "Vốn dĩ người ta cũng không thích anh cả Lâm, chỉ là cậu ấy tự theo đuổi, lúc sau người ta không chỉ cưới chồng mà hai vợ chồng còn nhận anh cả Lâm làm anh trai, em thấy có giỏi không?"
"Quá giỏi." Phong Ánh Nguyệt không nhịn được cười thành tiếng: "Tiếc là năm đó nếu anh cả Lâm có thể nhìn Bồ Vũ vài lần thì cũng không cần phải hối hận như lúc này."
"Nhưng mà thế này cũng khá tốt, mọi người đều có cuộc sống của mình."
Đường Văn Sinh cũng cười theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT