Sương Sương nghe được lời này của Ổ Tương Đình thì thân thể không nhịn được mà run lên một cái.
Hắn nói muốn khoá nàng ở trên giường?
Thế thì Sương Sương nào còn dám thẳng thắn thân phận của mình nữa, nếu như Ổ Tương Đình phát hiện ra thân phận thật của nàng, chắc là sẽ thật sự giam nàng lại mất, nhưng hắn giam nàng làm gì cơ chứ?
Sương Sương sợ tới mức không dám cử động, nhưng vừa sợ lại vừa không kìm được tức giận, Ổ Tương Đình lại dám gọi nhũ danh của nàng, ai cho hắn cái lá gan này.
Ổ Tương Đình nói xong câu kia rồi cụng trán mình vào trán Sương Sương, mặt hắn cách Sương Sương gần đến vậy, lông mi Sương Sương khẽ run, cố gắng nặn ra một câu từ trong cổ họng.
"Ổ thiếu gia, ngươi uống say rồi." Bởi vì căng thẳng nên giọng Sương Sương có chút lí nhí: "Để ta đi lấy canh giải rượu cho ngươi."
Nói xong, nàng liền muốn chạy khỏi n.g.ự.c đối phương, nhưng vừa mới nhổm dậy thì lại bị đối phương ấn xuống.
Sương Sương cảm nhận được bàn tay đối phương trượt từ bả vai nàng xuống đến hông, giống như một con linh xà, những chỗ bàn tay lướt qua làm toàn bộ lông tơ trên người Sương Sương dựng đứng.
Lúc này tinh thần nàng hoàn toàn bị kéo căng thành một đường thẳng, chẳng biết tại sao, Sương Sương cảm thấy khi Ổ Tương Đình say rượu còn kinh khủng hơn nhiều so với bình thường.
"Canh giải rượu?" Đầu lưỡi Ổ Tương Đình phun ra ba chữ, mặc dù tướng mạo của hắn nữ tính, nhưng giọng nói trầm thấp, giống như âm thanh được phát ra từ một loại nhạc cụ, lại bởi vì uống say mà giọng nói của hắn còn mang theo tia say nồng, nhiều thêm một phần mờ ám.
Sương Sương gật đầu: "Đúng, canh giải rượu."
Ổ Tương Đình có chút chậm chạp chớp chớp mắt, dường như trong mắt đầy sao trời, vừa sáng vừa sâu thẳm.
Một lát sau, hắn buông lỏng Sương Sương, giọng nói cũng dần trở nên lạnh lùng: "Không cần, tối nay cũng đã muộn rồi, ngươi đi nghỉ đi."
Sương Sương nghe được lời này thì vội vàng đứng lên, chẳng qua là trước khi đi nàng có chút do dự, mình cũng coi như đã bị đối phương hết ôm lại sờ, mặc dù không có vào hành phòng, nhưng Ổ Tương Đình cũng nên thưởng nàng một chút chứ.
Nghĩ vậy nên Sương Sương không trực tiếp rời đi, mà đứng bên cạnh bàn, khi đã chắc chắn rằng ở khoảng cách an toàn này Ổ Tương Đình không thể nào đưa tay ra kéo nàng vào lòng được nữa, bấy giờ nàng mới nhỏ giọng nói: "Ổ thiếu gia, cái đó..."
Từ trước tới nay nàng chưa từng xin tiền của ai, trước đây đều là nàng khen thưởng người khác.
Ổ Tương Đình quay đầu nhìn nàng.
Sương Sương suy nghĩ thật lâu, mãi sau mới đỏ mặt nói: "Ổ thiếu gia có thể thưởng bạc cho ta không?"
Ổ Tương Đình thay đổi tư thế, đưa tay trái lên chống cằm, dáng vẻ lười biếng, đôi môi đỏ mọng của hắn hé mở: "Không được."
***
Quá ư nhục nhã!
Tìm Ổ Tương Đình xin tiền đúng là quá ư nhục nhã!
Ổ Tương Đình đúng là cái đồ vắt cổ chày ra nước, vậy mà hắn lại nói không được, thật là quá đáng, mình đẹp như vậy, còn dịu dàng như vậy, thế nhưng một chút tiền thưởng cũng không lấy được?
Chẳng lẽ Ổ Tương Đình giàu có đến mức ấy là vì keo kiệt sao?
Sương Sương giận đến nỗi không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng phải đi xuống giường uống đầy một bụng nước lạnh!
Uống đầy một bụng nước lạnh xong, kết quả là ngày hôm sau Sương Sương bị đau bụng, còn đau đến mức không xuống nổi giường.
Thược Kim Quật có một vị Tạ đại phu, nhưng Sương Sương không muốn để cho Tạ đại phu khám bệnh.
Nàng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhưng lời nói hết sức kiên quyết: "Ta không sao, không cần Tạ đại phu khám, Liên Đại, ngươi đưa Tạ đại phu ra ngoài."
Tạ đại phu vẫn là dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ như cũ, bê theo hòm thuốc đứng ở cửa mà không đi vào, tất nhiên là hắn có thể nghe được tiếng của Sương Sương, hắn cười một tiếng: "Vậy nàng định đau nguyên một ngày sao?"
Đau một ngày cũng còn hơn là bị cái đồ vô liêm sỉ này lợi dụng.
Tạ đại phu là một tên quỷ đói háo sắc, ngay cả thái giám trong cung của nàng mà người này cũng còn không sánh bằng, vậy mà còn dám mơ tưởng tới nàng, thật đúng là mơ mộng hão huyền.
Sương Sương nhịn đau nói: "Ta hết đau rồi."
Tạ đại phu lắc đầu: "Nếu nàng cứ như vậy, người bị đau chính là nàng thôi."
"Không sao hết." Sương Sương vịt c.h.ế.t vẫn còn mạnh miệng.
***
Vì Sương Sương cự tuyệt, không muốn Tạ đại phu khám bệnh cho nàng nên đến tối tinh thần nàng uể oải vô cùng, dù bụng không còn quá đau nữa, nhưng lại không muốn ăn bất cứ thứ gì.
Sương Sương vốn tưởng tối hôm qua Ổ Tương Đình vừa đến rồi thì tối nay sẽ không tới nữa, nào ngờ hắn lại tới.
Lúc Đỗ Nương tới gọi Sương Sương dậy chuẩn bị, nàng không nhịn được mà mắng thầm Ổ Tương Đình, thích tới kỹ viện như vậy, đúng là không phải loại người tốt, chắc chắn là Lan Tranh không bao giờ tới kỹ viện.
"Đỗ Nương, ta khó chịu trong người."
Đỗ Nương trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi định làm gì? Đuổi khách về sao? Đây là Ổ thiếu gia đó."
Ai thèm quan tâm hắn là Ổ thiếu gia hay Bạch thiếu gia, nàng đang mệt thế này mà còn phải bò dậy tiếp khách sao?
Sương Sương không nói lời nào, cũng không chịu cử động, Đỗ Nương thở dài, cuối cùng đành nói với Sương Sương: "Ngươi thật là, thôi vậy, để ta đi nói với Ổ thiếu gia, thân thể ngươi không thoải mái thì nghỉ ngơi đi."
Sương Sương nghe xong thì gật đầu.
Đỗ Nương đi rồi, Liên Đại mới thò đầu vào: "Sương Sương tỷ tỷ, tỷ có đói bụng không? Để muội đi phòng bếp bưng cháo về cho tỷ nhé?"
Sương Sương lắc đầu: "Ta không đói."
Liên Đại đi tới bên cạnh: "Sương Sương tỷ tỷ, vậy tỷ có muốn uống nước không?"
Sương Sương uể oải nhìn Liên Đại: "Ngươi đi nghỉ đi, ta không sao hết."
Thật ra Sương Sương đang nghĩ liệu Ổ Tương Đình biết nàng bị bệnh thì có đi mời đại phu cho nàng hay không, kết quả là Ổ Tương Đình nghe nói nàng bị bệnh liền cứ thế rời đi.
***
Ngày hôm sau Tạ đại phu bảo Liên Đại cầm một chai thuốc tới, nói nếu Sương Sương còn đau nữa thì nhớ uống.
Sương Sương không tin Tạ đại phu, chỉ sợ đối phương cho mình uống thứ gì kỳ quái, vì thế liền bảo Liên Đại mang đi vứt.
"Vứt sao?" Liên Đại có chút kinh ngạc: "Hình như Tạ đại phu mất cả đêm để chế ra cái này đó, hôm nay muội thấy trong mắt Tạ đại phu nổi đầy tia máu."
Sương Sương lắc đầu, cảm thấy nha đầu Liên Đại này quả nhiên là vẫn còn bé, chính là dễ bị lừa.
Mặc dù nhìn qua thấy Tạ đại phu kia mặt non tâm thiện, thực ra không phải thế, một nam nhân như hắn lại sống như cá gặp nước giữa đám nữ nhân, đây thực sự là một bản lĩnh.
Hơn nữa nữ nhân cùng hắn mập mờ lại không hề ganh ghét tranh đoạt với nhau, ngược lại ở chung rất hoà thuận, không thể không nói trong chuyện nam nữ Tạ đại phu rất thông minh.
Nhưng hắn gặp nàng thì nhất định phải què chân rồi, loại chuyện thức cả đêm chế dược này, ở trong mắt Sương Sương, căn bản không đủ để nàng nhìn.
"Ngươi cứ mang vứt đi, không cần nói nhiều." Sương Sương là tầng lớp trên, sẽ không đi giải thích với một nha hoàn.
Liên Đại vâng lời đi ra ngoài, chờ khi quay trở lại, cô bé lại đưa tay bưng mặt.
Sương Sương vừa nhìn liền cảm thấy kỳ quái: "Liên Đại, mặt ngươi sao vậy?"
Mắt Liên Đại hoe đỏ, nghe vậy chỉ lắc đầu, chẳng qua là vừa lắc đầu nước mắt liền rơi xuống.
Ánh mắt Sương Sương khẽ thay đổi, đi tới gỡ bàn tay đang bưng mặt của Liên Đại ra, vừa nhìn liền cau mày.
Tiểu nha đầu này bị người ta tát, gương mặt gần như sưng lên.
"Ai đánh ngươi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT