Chỉ trong nháy mắt, dòng chữ trên giao diện hệ thống đã thay đổi.
Trình Diệc Nhiên tìm lại bình tĩnh, đáy mắt nhìn vào hai dòng chữ Khải màu đen đang lóe sáng kia.
Ký chủ: Trình Diệc Nhiên
Vị trí thư mục: 《Dịch Thoa Ký》
Nhiệm vụ thứ nhất: Vào thư viện Sùng Đức (đã hoàn thành)
Phần thưởng: Kỹ năng đọc nhanh như gió
Nhiệm vụ thứ hai: Đang lấy dữ liệu...
Vừa nhìn thấy mấy chữ "Đang lấy dữ liệu..." quen thuộc, huyệt thái dương của Trình Diệc Nhiên lập tức giật giật, quả nhiên vẫn là hệ thống mà nàng biết.
Một dòng chữ nhỏ màu xanh "Ẩn đi giao diện của hệ thống?" ngay phía dưới đã hấp dẫn sự chú ý của Trình Diệc Nhiên khiến tinh thần nàng vô cùng kích động, không hề do dự mà chọn "Có".
Cái loại giao diện lúc nào cũng hiện trên đỉnh đầu mình ba năm liền mà người khác không thấy được như vậy thì dù nàng có nằm mơ cũng muốn ẩn nó đi.
Giao diện trong suốt kia biến mất trong nháy mắt khiến nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi, không khỏi cảm thấy cái biểu tượng nho nhỏ màu xanh lục giống như đồng tiền còn sót lại thật sự rất độc đáo.
Khoan đã, lúc nãy trên giao diện hệ thống có nói rằng nàng đã hoàn thành một nhiệm vụ là đến thư viện Sùng Đức để học, hơn nữa phần thưởng cho nhiệm vụ này còn là kỹ năng "Đọc nhanh như gió "?
Không nhìn nhầm đấy chứ? Ba năm trước nàng đã đến thư viện học nhưng đến bây giờ mới báo cho biết rằng nàng đã hoàn thành một nhiệm vụ, phần thưởng là một kỹ năng thượng hạng?
Trình Diệc Nhiên mở giao diện ra đọc lại lần nữa, không sai, đúng là như vậy. Đọc nhanh như gió đó! Trong trong trí nhớ của nàng, dường như kỹ năng "Đọc nhanh như gió" thường đi cùng "Đã gặp qua sẽ không quên", tốc độ đọc nhanh đi kèm với trí nhớ tốt. Trí nhớ nàng vốn đã không tệ, bây giờ lại có thêm kỹ năng này vậy chẳng phải tốc độ đọc sách của nàng sẽ thuộc hàng cao thủ sao?
Mặc dù có hơi chậm chạp một chút nhưng xem ra hệ thống này cũng có chỗ hữu dụng.
Trình Diệc Nhiên thầm cảm thấy vui vẻ mà không hề chú ý đến Tô Lăng bên kia đã đi theo Dương phu tử bước vào học đường.
Sau khi Trình Khải giao học trò cho Dương phu tử thì chỉ đơn giản dặn dò một hai câu, thấy học trò trong lớp ai nấy đều nghiêm túc chăm chỉ, nhìn lại tiểu muội nhà mình đang đứng phạt bên ngoài với Kỷ Phương khiến hắn không khỏi nhíu mày, quay người rời khỏi đó.
Dương phu tử quan sát học trò mới tới trong chốc lát mới cất giọng hỏi: "... Trò tên gì?"
"Tô Lăng ạ."
"À, Văn Sơn đã từng nói qua với ta. Tô Lăng nào? Viết thế nào?"
"Lăng trong lăng tiêu.”
Dương phu tử gật đầu một cái: "À..." Sau đó đưa tay chỉ vào một bàn học trống không nằm sau cùng phía bên tay trái trong giảng đường, nói: "Trò ngồi tạm ở đó trước đi."
Trình Diệc Nhiên nãy giờ đứng bên ngoài học đường vẫn tập trung chú ý lắng nghe, chuẩn bị làm đề thứ tư của Dương phu tử nhưng sau khi Dương phu tử sắp xếp vị trí cho Tô Lăng thì lại bảo: “Bài kiểm tra hôm nay tạm kết thúc ở đây, Trình Diệc Nhiên thu lại bài giải, sắp xếp một chút rồi mang lên cho ta."
Đám học trò thi nhau thở phào một hơi.
Trình Diệc Nhiên khẽ giật mình, đáp một tiếng “Vâng” rồi ném quyển 《Phân Tích Câu Cú Trong Tứ Thư》 qua cửa sổ vào ngay vị trí bàn học của mình, sau đó mới bước vào học đường từ cửa chính, bắt đầu lần lượt thu toàn bộ các bài kiểm tra từ dãy đầu xuống dưới cuối, sau khi sắp xếp lại xong xuôi mới cung kính đưa qua cho Dương phu tử đang đứng ngay cửa: "Mời phu tử xem qua."
Dương phu tử liếc mắt nhìn nàng một cái: "Trình Diệc Nhiên, trò qua đây."
Trình Diệc Nhiên nghe vậy liền cầm theo một xấp bài thi đi theo hắn.
Thầy trò hai người đi hơn mười bước, dừng lại ngay dưới một gốc liễu già.
Dương phu tử nhìn chằm chằm Trình Diệc Nhiên một lúc thật lâu, mãi cho đến khi nàng cảm thấy chột dạ, hắn mới thở dài nói: "Có phải trò nghĩ chuyện vi sư xử phạt hôm nay là vô lý đúng không?"
Trình Diệc Nhiên vội vàng lắc đầu: "Dạ không có, chuyện hôm nay là do học trò không đúng."
Kinh nghiệm đến trường của kiếp trước lẫn kiếp này đều nói cho nàng biết rằng truyền giấy qua lại hay lén lút giữ giấy đều là biểu hiện của việc không tuân thủ kỷ luật. Dương phu tử phạt nàng ra ngoài lớp đứng nhưng vì có sự xuất hiện của Tô Lăng mà nàng cũng không phải đứng quá lâu.
Thực ra Đại Chu không hề có cách xử phạt học trò về mặt thể xác, chuyện hôm nay dù có bất kỳ ai biết được cũng chỉ khen ngợi Dương phu tử một tiếng là nghiêm sư(1).
(1): Thầy giáo nghiêm khắc
"Trò có chút thiên phú trên phương diện Toán học, đừng để nó mai một đi." Dương phu tử đưa tay ra vỗ vỗ lên vai Trình Diệc Nhiên, "Trình Diệc Nhiên, Kỷ Phương kia là tiểu công tử nhà Bá Dương Hầu nên cậu ta không cần phải thi đậu công danh. Trò và cậu ta hoàn toàn không giống nhau, trò không được quên rốt cuộc mục đích mình đến thư viện là vì cái gì."
Hắn nói xong thì vẻ mặt cũng dịu xuống đôi chút: "Đương nhiên ta cũng biết trò không giỏi lắm về Kinh nghĩa(2), có lẽ con đường khoa cử sẽ gian nan hơn một chút..."
(2)Kinh nghĩa: 1. Lý luận kinh điển của Nho giáo; 2. Một môn học nằm trong hệ thống thi cử của triều đình, thường là ra một câu trong Nho giáo hay câu đối, sĩ tử phải viết một bài văn phân tích ý nghĩa của nó.
Trình Diệc Nhiên đứng thẳng người, ra vẻ như đang chăm chú nghe giảng. Đối mặt với ánh mắt thiết tha và sự chỉ bảo ân cần của Dương phu tử, nàng thật sự khó mà mở miệng nói mình là nữ nhi, trừ khi Hoàng đế cải cách chế độ thi cử, nếu không thì cả đời này nàng chỉ có thể vô duyên với nó. Hơn nữa, nàng đến thư viện đọc sách chỉ đơn giản là vì thích, vì đi học có thể khiến nàng vui vẻ hơn.
Ai lại muốn làm một kẻ mù chữ trong khi nhà mình có hẳn một cái thư viện chứ?
Trình Diệc Nhiên có thể đoán được rằng trong lòng Dương phu tử nghi ngờ nàng và Kỷ Phương đi lại lui tới thân mật với nhau. Cái này cũng khó mà trách được, ngay trong lúc kiểm tra lại truyền giấy cho nhau thì quả thực quan hệ cũng không phải dạng vừa. Nhưng chính bản thân nàng biết rất rõ rằng mình không cách nào đi lại gần gũi với Kỷ Phương được, dù sao nàng vẫn luôn nhớ kỹ "Ba điều khế ước" của mình và phụ thân.
Chỉ là những lời như vậy lại không tiện nói cho Dương phu tử biết.
Trầm mặc trong chốc lát, Trình Diệc Nhiên mới cúi người chào Dương phu tử một cái: "Xin nghe theo sự dạy bảo của phu tử."
—— Nhưng vì trong tay đang cầm một xấp bài thi nên nàng không tiện hành lễ, cũng may là Dương phu tử không quá để tâm đến chuyện này, hắn chỉ đưa tay nhận lấy xấp bài kiểm tra, mặt mày cũng dịu xuống, nói: "Đi đi."
"Học trò xin cáo lui." Trình Diệc Nhiên lại hành lễ thêm một cái nữa mới rời đi.
Đến lúc nàng quay lại học đường thì Diệp phu tử phụ trách dạy Pháp luật đã đứng ngay cửa. Trình Diệc Nhiên bèn đi vòng qua Diệp phu tử mà bước vào lớp.
Tuy màu áo xanh thiên thanh trải đầy khắp học đường nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra Tô Lăng.
Thiếu niên vừa tuấn mỹ lại dịu dàng giờ đã trở thành bạn bàn sau của Trình Diệc Nhiên, cậu đang ngồi ngay phía sau, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy học trò khác hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc thấp giọng nói chuyện với nhau hoặc chuẩn bị sách vở, ồn ào ầm ĩ nhưng chỉ có mình cậu là ngồi một mình trong góc phòng ở cuối học đường, lạnh lùng vắng vẻ.
Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi, nhìn Tô Lăng như vậy, nàng như thấy lại được tình cảnh của bản thân lúc mới đến thư viện, bỗng nhiên đến một nơi hoàn toàn xa lạ, lúc nào cũng phải tự nhắc nhở bản thân nhất định phải tránh xa mọi người, bây giờ nghĩ lại, trong lòng nàng vẫn cảm thấy hơi xót xa.
truyện teen hayBước vào thư viện học tập quả thực có thể ngao du trong biển kiến thức vô tận nhưng khó tránh khỏi có chút cô đơn.
Nghĩ đến đây, Trình Diệc Nhiên liền có ý muốn thể hiện một chút tình cảm bạn bè cùng học với nhau, tặng cho “nàng” một chút ấm áp —— dù sao thì cả hai người đều là nữ nhi, cảnh ngộ như nhau mà sở thích cũng tương đồng(3).
—— nhưng rõ ràng giờ vẫn chưa phải thời cơ thích hợp.
(3)Sở thích ở đây là sở thích học tập đọc sách.
Lúc nàng đi ngang qua chỗ ngồi của Kỷ Phương, đột nhiên cậu thiếu niên mười bốn tuổi kia kéo lấy tay áo nàng rồi thấp giọng nói: "A Tầm, chờ sau kỳ nghỉ lần tới, ta sẽ mang bánh phù dung của Yến Vân Trai cho đệ được không? Hôm nay là do ta làm liên lụy đến đệ."
Có liên lụy hay không thì Trình Diệc Nhiên cũng không quá để ý, chỉ có điều nàng không thể quên "Ba điều khế ước" với phụ thân. Thế là Trình Diệc Nhiên khẽ lách người ra, khoát tay áo một cái, nói: "Không sao đâu, huynh không cần bận tâm, ta cũng không thích ăn ngọt. Diệp phu tử đến rồi, huynh nhanh ngồi học cho đàng hoàng đi."
Kỷ Phương vẫn còn muốn nói thêm một hai câu gì đó nữa nhưng Diệp phu tử chợt hắng giọng một cái, bọn họ liền biết đây là dấu hiệu bắt đầu vào học, mỗi người đều nghiêm túc ngồi xuống.
Trình Diệc Nhiên lấy ra quyển《Chu Luật》 đặt ngay ngắn trên bàn của mình. Nàng chợt nhớ đến một chuyện liền quay đầu về phía sau nhìn bạn mới: "A... Vị này... Huynh có mang sách không? Nếu không mang sách theo, chúng ta có thể coi cùng với nhau?"
Trên bàn của cậu vô cùng trống trải, không hề có sách vở hay dụng cụ gì cả, mà hàng cuối cùng này lại chỉ có một mình cậu ngồi. Vào lúc này không phải nên có một bạn học khéo hiểu lòng người mà còn nhiệt tình tốt bụng như nàng đây sao?
Trình Diệc Nhiên giơ quyển sách《Chu Luật》trên tay rồi nở một nụ cười ấm áp sáng lạn.
Tô Lăng còn chưa trả lời thì hai mắt Trình Diệc Nhiên đã sáng lên, nàng phát hiện trước mắt mình lại hiện lên một hàng chữ: "Có kích hoạt kỹ năng đọc nhanh như gió không?"
Mở, tất nhiên là mở! Chuyện này còn cần phải lựa hay chọn gì sao?
Trình Diệc Nhiên giơ ngón trỏ ra, không hề do dự muốn ấn vào chữ "Có".
Đợi đến khi nàng phản ứng kịp rằng mình đang chỉ ngón trỏ của mình vào mặt người ta, muốn chuyển hướng ra chỗ khác thì ngón tay của nàng đã bị người kia nắm lấy, quay ngược lại thành một nắm đấm.
Chuyện này cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Thiếu niên đối diện nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón cái của mình, mỉm cười với nàng một tiếng, nói: "Xin lỗi." Tô Lăng rũ hai mắt xuống, "Ý tốt của huynh, ta xin nhận nhưng ta không cần."
Giọng nói của cậu trong trẻo mát lạnh khiến người nghe không khỏi sinh ra cảm tình.
Trình Diệc Nhiên ngẩn người, liếc mắt nhìn bàn tay mình bị người ta cuộn lại thành cái nắm tay mới "A" một tiếng rồi xoay trở về.
Nàng thầm nghĩ tính cảnh giác của người bạn mới này rất cao. Ừm, đương nhiên cũng có thể hiểu được, người ta là một cô nương, trong khi tất cả học trò ở thư viện đều là nam thì sao có thể không chút cảnh giác nào được? Hơn nữa mới vừa rồi là nàng không cẩn thận dùng ngón trỏ chỉ vào mặt đối phương, là do nàng thất lễ trước.
Trình Diệc Nhiên cũng không quá mức rối rắm với chuyện vừa rồi mà nhanh chóng bật kỹ năng "Đọc nhanh như gió" lên, gấp gáp muốn biết được uy lực của kỹ năng này.
Nàng mở quyển《Chu Luật》ra, tập trung nhìn một lát bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Sách vở của Đại Chu đều viết chữ theo hàng thẳng đứng, nàng liếc mắt một cái quả nhiên có thể đọc một lúc mười dòng. Kỹ năng đọc nhanh như gió này quả thật hàng thật giá thật không phải giả mạo.
Thế nhưng vấn đề là ở chỗ này, nàng liếc mắt một cái mà chỉ có thể nhìn thấy mười chữ trên mỗi hàng dọc thì có ích gì chứ?!