8
Bùi lão phu nhân cuối cùng vẫn từ bỏ Bùi Cảnh Du.
Trước khi ý chỉ của thánh thượng hạ xuống, phụ thân Bùi Cảnh Du, Bùi Hầu gia đã viết tấu chương xin nhận tội trước.
Trong tấu chương từng câu từng chữ khóc lóc kể lể mình không biết dạy con, thật sự không còn mặt mũi nào gặp mặt thánh thượng, còn nói Bùi Cảnh Du ngỗ nghịch bất hiếu, khiến cho Bùi lão phu nhân u buồn, tức giận mà sinh bệnh. Bùi Hầu gia đã bàn bạc với các trưởng lão trong gia tộc, thống thất gạch tên Bùi Cảnh Du ra khỏi gia phả, đồng thời nhận một người cháu từ chi dưới, có đức tính, phẩm chất tốt làm người thừa kế, xin thỉnh phong làm thế tử.
Bút phê của thánh thượng ngắn gọn rõ ràng: "Chuẩn."
Bùi Cảnh Du cứ như vậy mà bị hai người ruột thịt thân cận nhất của hắn từ bỏ, Hứa Miểu cũng bị một chén thuốc phá thai làm cho sinh non.
Đến tận khi hắn bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, trên mặt vẫn là vẻ mặt không thể tin nổi. Lúc lên xe ngựa, hắn đột nhiên túm lấy tay áo ta, vẻ mặt đầy tức giận: “Trình Thư Ý, tại sao ngươi lại làm như vậy? Nếu ngươi bất mãn vì chuyện của ta và Miểu Miểu thì có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi lại muốn..."
Nhưng mà bàn tay hắn vừa đụng tới ta, liền bị gia đinh đi theo ta hất ra, khiến xe lăn của hắn cũng phải lắc lư.
Hội Xuân khoanh tay trước ngực, nhổ một ngụm nước bọt: "Thế nào, ngươi còn coi mình là thế tử cao quý của Hầu phủ sao? Bản thân làm sai, còn liên lụy đến tiểu thư nhà chúng ta, thế mà không biết xấu hổ dám ở chỗ này nói nhảm."
Vẻ khiếp sợ trên mặt hắn càng rõ ràng, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Cho đến hôm nay, hắn còn tưởng rằng ta vẫn là Trình Thư Ý lúc trước, tâm tư, tình cảm đều là hắn, lấy hắn làm trời, sẽ vì một chút đau xót, thiệt thòi của hắn mà cả đêm không ngủ được.
Mọi thứ đều có thể thay đổi theo thời gian.
Ta liếc nhìn quầng thâm nơi vành mắt hắn.
“Không phải thế tử đã từng nói sao? Ta đã gả vào Bùi gia các ngươi, trở thành thê tử của Bùi gia thì phải tuân thủ quy củ của Bùi gia. Ta cũng chỉ suy nghĩ vì Bùi gia mà thôi. Còn nữa, mọi chuyện đều là do phụ thân và tổ mẫu của ngươi nhất trí, nếu như thế tử... A đúng rồi, hiện tại nên gọi đại gia. Nếu trong lòng đại gia có oán hận, có thể thả ta về nhà.”
Sắc mặt Bùi Cảnh Du hết xanh lại trắng, cuối cùng vẫn ngượng ngùng ngậm miệng. Hắn sẽ không thả ta đi, dù sao hiện tại, ta là bàn đạp cao nhất mà hắn có thể có, là nguồn lực tốt nhất mà hắn còn lại. Cho dù có phải lôi kéo ta cùng nhau chịu khổ, hắn cũng quyết không thả ta rời đi.
……
Ta và Bùi Cảnh Du và Hứa Miểu cùng nhau dọn vào ngõ Ô Y.
Bởi vì là thành viên "ngỗ nghịch bất hiếu" bị gia tộc từ bỏ, Bùi lão phu nhân thậm chí không dám cho hắn nhiều của cải, chỉ cho một tòa nhà riêng, mấy gian cửa hàng, vài mẫu ruộng tốt cùng một ít vàng bạc bên người.
Đối với những người bình thường, có những thứ này cũng chính là ăn mấy đời không hết rồi. Nhưng Bùi Cảnh Du là ai chứ?
Hắn đã hưởng thụ vinh hoa phú quý suốt mười mấy năm, quen uống rượu ngon, ăn các món hiếm lạ đựng trong đĩa ngọc. Chưa kể hắn là người “không vâng lời, bất hiếu” và “không tôn trọng tiên hoàng”. Chính Thánh thượng đã đích thân ra lệnh cách chức hắn và kết án hắn bị đánh tám mươi gậy.
Hiện giờ, hắn thậm chí còn chưa bình phục hoàn toàn vết thương. Bên người còn dẫn theo một Hứa Miểu mới bị sảy thai, cần nghỉ ngơi thật tốt.
Thế nên, chỉ trong một tháng, hắn đã tiêu đến bảy tám phần của cải mà Bùi lão phu nhân lén đưa cho hắn kia, thậm chí còn bán cả cửa hàng.
Giữa lúc đó, hắn đến tìm ta với vẻ mặt bối rối hiếm thấy. Trong khi ta vẫn đang mặc quần áo đẹp, đồ ăn ngon, lụa là gấm vóc.
Ta chặn hắn lại bằng một câu nói: "Đại gia hẳn là biết, chỉ có nam nhân không có tiền đồ trên đời này mới có thể có ý đồ xấu với của hồi môn của nữ nhân đúng không?"
Hắn cuối cùng vẫn không thể nói ra những lời trong lòng.
Bùi Cảnh Du đi rồi, Hội Xuân hỏi ta: "Tiểu thư, người nói xem khi nào thì Bùi Cẩu mới có thể đồng ý hòa ly vậy?"
Ồ, hiện tại nàng ấy đã bắt đầu gọi Bùi Cẩu rồi.
Ta cười: “Rất nhanh thôi, chờ thêm một chút.”
Ta lại chờ hơn nửa tháng nữa.
Một buổi tối hơn nửa tháng sau, trời hanh vật khô. Ta mở mắt ra từ trong bóng tối, ngọn lửa bên ngoài đã bùng lên. Mấy người hầu vốn canh gác bên ngoài phòng đã ngã ngổn ngang xuống đất.
Ta muốn mở cửa, nhưng cửa đã khóa từ bên ngoài.
9
Ta lặng lẽ ngồi chờ trong phòng, nhìn ngọn lửa bên ngoài bùng lên càng lúc càng lớn.
Cho đến khi ta nghe thấy tiếng kêu to của người hầu: "Tiểu thư, bắt được rồi, bắt được rồi!"
Cửa phòng được phá tung, Hội Xuân che chở, bảo vệ ta thoát khỏi nơi còn chưa bị lửa cháy đến. Bên ngoài, người hầu đã bắt được mấy nha hoàn và gã sai vặt.
Trong đó có hai người, một người là nha hoàn bên người Hứa Miểu, một người là gã sai vặt tùy tùng của Bùi Cảnh Du. Trên tay bọn họ vẫn còn đang cầm theo những thùng dầu chưa hắt, những vết dầu văng bám đầy tay bọn chúng.
Ta nhìn ngọn lửa nhỏ trong viện, mỉm cười: "Nếu ngọn lửa này đã đốt lên rồi, vậy đương nhiên không thể chỉ cháy mỗi trong viện của ta đúng không?"
Buổi tối hôm đó, ngõ Ô Y cháy một trận thật lớn. Vào lúc thế lửa đang mạnh nhất, ta bôi bụi than lên mặt và thân thể thành xám xịt, lê bước đến gõ trống kêu oan bên ngoài nha môn. Tố cáo Bùi Cảnh Du sủng thiếp diệt thê, cùng thiếp thất mưu hại chính thê, ý muốn chiếm đoạt gia sản của chính thê.
Ta quỳ rạp trên mặt đất, khóc nức nở tố cáo rõ ràng từng câu từng chữ.
Sủng thiếp diệt thê là tội lớn, thê tử kiện trượng phu lại càng hiếm thấy, nhưng nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ.
Người hẩu của ta không chỉ bắt được thủ phạm phóng hỏa, còn tìm được thức ăn tẩm thuốc mê trong bếp. Chỉ là bọn ta còn chưa ăn mà thôi.
Quan trọng hơn, ta là đích nữ của Trình thái phó, mà Bùi Cảnh Du lại là tội nhân "ngỗ nghịch bất hiếu", "bất kính tiên hoàng" theo lời của thánh thượng.
Điều nghi vấn duy nhất chính là trận hỏa này lại làm cháy cả ngõ Ô Y. Nếu nói là Bùi Cảnh Du và thiếp thất sai người phóng hỏa, sao lại không chỉ đốt mỗi viện này của ta?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT