Nếu như không phải sau khi ta c..hết đi, Bùi Cảnh Du nói ra thì ta vĩnh viễn không bao giờ có thể nghĩ tới, Hứa Miểu căn bản không phải là biểu cô nương Bùi gia gì đó, mà là một cô gái mồ côi Bùi Cảnh Du quen biết ở Tây Bắc, là người trong lòng hắn.
Hắn vừa không muốn nạp thiếp khi ta mới vào cửa chưa đầy một năm, như thế chẳng khác nào đánh vào mặt Trình gia, sẽ bị người ngoài chỉ trích hắn vong ân bội nghĩa, vừa không muốn cùng người trong lòng của hắn chia lìa.
Vì vậy, hắn lấy danh nghĩa "Biểu cô nương" đón Hứa Miểu vào trong phủ, cùng nàng ta tư tình qua lại, bí mật phát sinh quan hệ, ngoài ý muốn để nàng ta mang thai.
Một người mạo danh "Biểu cô nương" ở lại Bùi gia.
Một người là nam chủ nhân Hầu phủ, vậy mà trong lúc quốc tang lại để xảy ra việc lớn. Chuyện này nếu để người khác biết được, không biết sẽ náo nhiệt đến mức nào.
Hơn nữa... Ta nhớ tới vào năm thứ ba sau khi ta chết, Bùi Cảnh Du xuôi nam tuần tra, tình cờ gặp Hứa Miểu "may mắn sống sót sau đại nạn".
Hắn gần như toàn thân run rẩy ôm người đó vào lòng.
Hứa Miểu cũng rưng rưng nước mắt giải thích với hắn, nói rằng không phải nàng ta cố ý lừa hắn mà là nàng ta cảm thấy quá đau khổ.
"Muội biết Bùi lang đối xử với muội rất tốt, nhưng muội chỉ là một cô gái mồ côi, không danh không phận, phu nhân vàlão phu nhân không thích muội cũng phải thôi... Muội chỉ là không nỡ chia tay con chúng ta... Muội vừa sợ không giữ được đứa bé, vừa sợ giữ được nó, sẽ hủy hoại đi thanh danh của chàng. Bùi lang, vì thế muội mới mượn theo thế lửa lớn, tương kế tựu kế... Bùi lang, chàng sẽ không trách muội chứ?"
Nàng ta vừa dứt lời, liền dẫn ra một đứa nhỏ đã hơn hai tuổi......
Đến lúc này, Bùi Cảnh Du còn lời gì để nói đây?
Hắn ngay lập tức chấp nhận lập tức lời giải thích của nàng ta mà không hề suy nghĩ chút nào về nó. Hai người bọn họ hoàn toàn quên mất rằng ta đã bị bọn họ hại c..hết.
Có điều cũng phải thôi. Thời điểm đó hắn thật sự không mất đi cái gì. Cho dù trong lòng thỉnh thoảng hiện lên một chút áy náy đối với ta, nhưng tất cả làm sao so được với việc được đoàn tụ cùng người trong mộng đã xa cách lâu ngày, tưởng đã c..hết đi sống lại đây?
Chỉ là... Không biết kiếp này, Bùi Cảnh Du biết trận hỏa hoạn này là do Hứa Miểu bầy mưu sắp đặt, sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?
Ta sẽ chờ xem.
5
Ta "ốm" rồi.
“Cơn bệnh” ập đến, nặng đến nối ta không thể rời khỏi phòng.
Ta thì nằm ở trên giường an ổn dưỡng bệnh, còn trong ngoài Hầu phủ đều đã loạn cào cào.
Ngoài ra, sự tích vinh quang thế tử Tuyên Đức Hầu phủ "Anh hùng cứu mỹ nhân, hy sinh vì người khác” đã sớm lan truyền khắp kinh thành, tất cả những gia đình có mặt mũi, có uy tín ở kinh thành này, người nào không biết chuyện Bùi Cảnh Du vì một cô gái mồ côi vô danh vô phận mà trở mặt, động thủ với thê tử, khiến nàng tức giận đến mức hộc m..áu hôn mê?
Những ung nhọt lâu nay trong Tuyên Đức Hầu phủ cuối cùng cũng lộ ra từng chút một trước mặt mọi người.
Nào là... Chân phải của Bùi Cảnh Du đã bị phế hoàn toàn, bị cắt cụt đến tận gốc đùi. Thật ra, lúc đầu cũng không đến nỗi phải cắt bỏ toàn toàn như vậy vì khi đó vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng Bùi Cảnh Du chỉ lo để ý đến chuyện nam nữ cách biệt, không chịu để cho người khác giúp đỡ, nghiến răng nghiến lợi muốn tự mình đưa Hứa Miểu ra ngoài.
Vị đại phu được vội vàng tìm tới kia y thuật "có hạn", miệng vết thương không được tiệt trùng sạch sẽ. Đến khi hắn được đưa về Hầu phủ thì vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng chảy mủ.
Sau đó, có đại phu đã nói chân Bùi Cảnh Du có thể không giữ được nhưng Bùi lão phu nhân kiên quyết không tin. Bà ta lên tiếng quát lớn đại phu kia là lang băm, đuổi người đó ra ngoài, còn thề nhất định phải tìm được đại phu tốt nhất chữa trị cho cháu trai mình.
Việc này cứ thế kéo dài thêm vài ngày. Chờ đến khi bà ta hạ quyết tâm phẫu thuật cho Bùi Cảnh Du thì chân phải của hắn đã hoại tử rất nặng, không có cách nào khác ngoài việc cắt bỏ hoàn toàn.
Hứa Miểu cũng lập tức trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
Bùi lão phu nhân oán trách nàng ta là sao chổi, không biết liêm sỉ gây họa cho cháu trai mình, nhướng mày trừng mắt quạt nạt nàng ta.
Ngay cả Bùi lão Hầu gia, người bị thương ở trên chiến trường, quanh năm ốm đau dưỡng bệnh trên giường cũng tức giận muốn nhảy dựng lên dậy dỗ Bùi Cảnh Du một trận. Mắng hắn là cái đồ dốt nát, nghiệt chướng, rồi đuổi cái vị "Biểu cô nương" không biết tuân thủ phép tắc kia ra khỏi cửa.
Nhưng Bùi Cảnh Du không đồng ý.
Hắn không chỉ không đồng ý, mà đến ngày thứ hai sau khi xuống đất được, liền nhất quyết muốn nạp Hứa Miểu làm thiếp. Hắn nói Hứa Miểu vừa là "cháu gái" của Bùi lão phu nhân, lại từng được nuôi dưỡng bên cạnh lão phu nhân, nên dù thế nào cũng nên tính là quý thiếp.
Bùi lão phu nhân vốn định thông báo cho ta, để ta chuẩn bị cho chuyện nạp thiếp. Nhưng bà ta vừa định mở miệng, Hội Xuân đã quỳ phịch xuống đất, véo đùi mình bật khóc nức nở: "Lão phu nhân, xin người hãy tha mạng cho tiểu thư nhà chúng ta! Nô tỳ chỉ là hạ nhân, lão phu nhân muốn đánh muốn mắng sao cũng được. Chỉ đáng tiếc tiểu thư nhà chúng ta đối với thế tử một lòng ngưỡng mộ, từ sau khi thế tử xảy ra chuyện thì đau lòng quá mức, tổn thương thân thể, ngày ngày ăn không được, ngủ cũng không yên... Thế tử muốn nạp thiếp, tiểu như nhà chúng ta tất nhiên sẽ ủng hộ, nhưng tiểu thu nhà chúng ta thân thể đang bất tiện thế này..."
Ta tiếp tục lên tiếng "khiển trách" nàng ấy: “To gan! Ta đã gả vào Bùi gia, thì là phu nhân của Bùi gia, tổ mẫu bảo ta làm cái gì... Cho dù phải trả giá bằng thân thể này của ta, ta cũng sẽ chấp nhận..."
Tuy nhiên, vừa mới nói xong, ta đã ho đến mức thở không ra hơi, chiếc khăn trên tay cũng dính m..áu, trên mặt thì một tia huyết sắc cũng không có.
Xung quanh có rất nhiều khán giả. Nào là nha hoàn, bà tử, còn có đại phu ta cố ý mời từ bên ngoài về, ai nấy đều đang dài cổ hóng chuyện.
Bùi lão phu nhân cũng hoảng sợ, vội bưng bát thuốc ở cạnh giường lên, giả vờ muốn đút cho ta uống.
Tay ta run rẩy một cái, cả bát nước thuốc nóng hổi đổ hết lên người bà ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT