ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN TỎ TÌNH TÔI TRONG MƠ

Chương 1


3 tháng


1

Tôi đã mơ một giấc mơ.

Và đó hẳn là một cơn ác mộng.

Trong mơ, tôi bị dồn vào tường cứng, không còn đường lui.

Hàm dưới của tôi bị những ngón tay thon dài bóp lấy, buộc phải ngẩng cao, đón nhận những nụ hôn giáng xuống.

Nồng nhiệt và cuồng nhiệt, như bão giông ập đến, muốn nuốt chửng tôi.

Người hôn tôi cao hơn tôi nửa cái đầu, vì vậy chỉ có thể cúi thấp xuống, che khuất toàn bộ cơ thể tôi một cách nhẹ nhàng.

Khuôn mặt anh tuấn tú tinh tế, bộ đồng phục vốn không có nếp nhăn nào, vì sự giằng co của tôi lúc nãy mà có thêm nhiều nếp gấp.

Nhưng người vốn rất quan tâm đến điều này, lúc này lại hoàn toàn không nhận ra, trong mắt dâng trào sự si mê.

Nhìn người trước mặt, tôi chỉ có thể thốt lên trong lòng những tiếng "duma" đầy kinh ngạc.

Có lẽ nhận ra đôi mắt mở to của tôi, người này cuối cùng cũng ngừng hôn, chỉ nhếch môi cười khẽ, từ cổ họng phát ra tiếng cười khe khẽ:

"Ánh mắt nhìn bạn trai gì của em đây?"

Hắn ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

"Cũng được, chỉ nhìn tôi thôi, đừng nhìn người khác nữa."

Tôi: ???

Chờ đã, bạn trai gì cơ?

Chúng ta không phải là kẻ thù truyền kiếp sao?!

2

Tôi tên là Tần Chiêu Chiêu, kẻ thù không đội trời chung của tôi là Lâm Hành Chỉ.

Mối th.ù h.ận giữa chúng tôi bắt đầu từ học kỳ đầu tiên của năm lớp 11.

Là học sinh chuyển trường, hắn ta nhanh chóng giành lấy vị trí đứng đầu lớp vốn luôn thuộc về tôi trong các kỳ thi, và giữ vững vị trí đó cho đến nay.

Lâm Hành Chỉ không chỉ vượt trội hơn tôi về mặt học tập, mà trong cuộc sống, hắn rõ ràng cũng ghét tôi nữa.

Tôi nhận ra điều này vào một lần tôi vô tình vấp ngã. Để giữ thăng bằng, theo bản năng tôi đã bám vào người bên cạnh.

Khi tôi đã đứng vững, tôi mới nhận ra đó là Lâm Hành Chỉ.

Lâm Hàng Chỉ như thể bị tôi chạm một cái là gi.ật điện cả người không bằng, lập tức lùi ra xa tôi, cúi đầu nhìn xuống chỗ vai áo bị tôi chạm vào, nhíu mày:

"Cái áo này không thể giữ lại được nữa."

Giọng hắn ta vẫn trong trẻo êm tai như vậy, nhưng đời nào mà dập tắt được nỗi giận trong lòng tôi được cơ chứ.

Tôi: "..."

Nắm đấm siết chặt.

Lời cảm ơn của tôi cũng được thay thế bằng lời nhắc nhở ân cần: "Quần áo không muốn mặc nữa có thể bỏ vào thùng rác tái chế quần áo."

Lâm Hành Chỉ trực tiếp quay người bỏ đi, và vào buổi chiều, hắn thực sự đã thay một bộ quần áo mới.

Sau chuyện này, tôi cũng bắt đầu quan sát Lâm Hành Chỉ nhiều hơn.

Mặc dù Lâm Hành Chỉ thường ngày lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng tôi nhận ra rằng khi đối mặt với tôi, hắn lại càng trở nên lạnh nhạt và cay nghiệt hơn, ánh mắt cũng ít khi nhìn về phía tôi, như thể nhìn tôi thêm một cái thôi cũng cũng phiền.

Sau khi thảo luận với bạn bè, chúng tôi đều nhất trí rằng vì tôi là một "đối thủ tiềm năng", có nhiều khả năng sẽ vượt qua hắn trong kỳ thi, nên việc cảm thấy ghét bỏ tôi cũng là điều dễ hiểu.

Mặc dù những lời nói và hành động của hắn có vẻ như đang khen ngợi tôi một cách trá hình, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không ghét hắn.

Vì thường xuyên mâu thuẫn gay gắt, các bạn cùng lớp cũng dần nhận ra rằng mối quan hệ giữa chúng tôi không tốt đẹp.

Tuy nhiên, điều khiến tôi bất ngờ là không chỉ phải nhìn thấy hắn ở ngoài đời, mà đến đem tôi cũng bắt gặp Lâm Hành Chỉ trong những giấc mơ.

Trong mơ, tôi thấy lại những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay. Vì không giải được một bài tập phụ, thầy giáo đã yêu cầu Lâm Hành Chỉ hướng dẫn tôi.

Dù Lâm Hành Chỉ không muốn tiếp xúc tôi đến đâu đi nữa, cũng không thể không tuân theo lời thầy.

Hiện thực, tôi và Lâm Hành Chỉ đang ngồi đối diện nhau, mỗi người một đầu bàn.

Có lẽ vì hiếm khi được trò chuyện vui vẻ như vậy, sau khi giảng bài xong, tôi lịch sự hỏi hắn cần trả bao nhiêu tiền.

Lâm Hành Chỉ lạnh lùng nói: "Tránh xa tôi ra!"

Nói xong, hắn vội vàng đứng dậy rời đi, không hề cho tôi cơ hội phản bác.

Dù lui một bước trời rộng mây cao, nhưng nhịn một lúc càng nghĩ càng tức.

Mơ thấy Lâm Hành Chỉ giảng bài xong, tôi đã vò giấy ném bút, nghĩ ra bao lời phản bác, nhưng hắn lại đột ngột đứng dậy, đi vòng qua bàn.

Dưới sự ngỡ ngàng của tôi, Lâm Hành Chỉ kéo tôi đứng dậy khỏi ghế, áp sát vào tường: "Giờ tới phần thưởng của em."

"Tôi … tôi có đòi gì đâu ..."

Sao cái này lại khác với thực tế quá vậy?!

Ngay sau đó, hắn ngay lập tức cúi đầu hôn tôi.

Lâm Hành Chỉ trong mộng hình như sức chứa phổi lớn vô cùng.

Tôi bị hôn đến choáng váng, suýt không thở nổi.

Môi hắn di chuyển từ cằm tôi dọc theo cổ họng xuống dưới, chậm rãi mút mát.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Lâm Hành Chỉ không hề rời khỏi người tôi, như thể nhìn mãi không chán.

Chỉ đến khi đồng hồ báo thức vang lên, tôi mới thoát khỏi giấc mơ đó, ngây người ngồi ngẩn ngơ trên giường.

Mơ thấy Lâm Hành Chỉ thì cũng thôi đi, nhưng mà … sao lại OOC* đến vậy chứ!

*OOC (Out of Character): có nghĩa là hành động hoặc lời nói của một nhân vật không phù hợp với tính cách hoặc hành vi đã được thiết lập trước của họ.

Có lẽ vì hận lòng đã không phản kháng lại lúc đó, nên mới mơ thấy Lâm Hành Chỉ?

Vậy thì cho tôi một cơ hội để phản kháng lại đi chứ!

Chờ đã, nghĩ tích cực một chút, mặc dù mơ thấy ác mộng có Lâm Hành Chỉ, nhưng tôi cũng đã nghe lại cách giải bài đó một lần nữa trong mơ mà!

Dù sao thì cách giải bài toán đó đã in sâu vào tâm trí tôi rồi.

Lâm Hành Chỉ! Cứ chờ bại dưới tay tôi đi!

Nghĩ đến đây, tôi bỗng chốc tỉnh táo hẳn, gác lại giấc mơ đó và đứng dậy đánh răng rửa mặt.

Khi đang rửa mặt, tôi soi gương và chợt phát hiện trên cổ mình có vài nốt đỏ nhạt, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra.

Những nốt đỏ không ngứa nhưng hơi đau.

Tôi nghi ngờ mình bị muỗi đốt, nhưng cũng không loại trừ một khả năng khác.

Không thể nào là Lâm Hành Chỉ trong mơ để lại được.

Tôi bật cười trước suy nghĩ của chính mình.

Nhìn đồng hồ, sắp muộn học rồi, tôi không có thời gian để suy nghĩ thêm, vội vàng rửa mặt đánh răng, nhặt cặp sách và chạy đến trường.

May mắn là tôi đến trường vừa kịp giờ.

Bước vào lớp học, tôi bị một nam sinh ở lớp bên cạnh chặn lại. Khuôn mặt cậu ấy đầy vẻ hối hận, nói:

"Hôm qua tớ có làm cậu bị thương không?"

"Xin lỗi, tớ không kiềm lại được..."

Tôi nhanh chóng nhận ra ý cậu ấy muốn nói gì.

Gần trường có một đàn mèo hoang, học sinh trong trường tôi thường thay phiên nhau cho chúng ăn.

Tuy nhiên, trường học không cho phép có chó mèo hoang ở khu vực lân cận, vì vậy chúng tôi ở trường đều tự giác không nhắc đến chuyện này để tránh bị nhà trường phát hiện.

Hôm qua, tôi và cậu bạn này vô tình gặp nhau khi đang cho mèo hoang ăn. Vì đã quen biết nhau từ trước khi tham gia thi đấu nên chúng tôi cũng trò chuyện đôi câu.

Ngờ đâu, chú mèo trong tay cậu ấy không biết bị sao mà đột ngột nổi giận và lao vào tấn công tôi.

May mắn thay, con mèo chỉ nhắm vào thức ăn trong tay tôi, nó cào tôi một cái nhưng không dùng nhiều lực, thậm chí không làm rách da.

Sau đó, tôi thấy không sao nên không đi bệnh viện tiêm phòng, không ngờ cậu bạn này vẫn nhớ.

Tôi định vẫy tay ra hiệu không sao, thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng:

"Tránh ra."

Giọng nói quen thuộc này…

Chúng tôi cùng nhau nhìn theo hướng âm thanh.

Là Lâm Hành Chỉ.

Hắn đang đứng trước mặt chúng tôi.

Giấc mơ đêm qua vẫn còn ám ảnh tôi ít nhiều, khiến tôi nhìn Lâm Hành Chỉ mà cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Sắc mặt hắn cũng trông rất kỳ lạ, ẩn chứa vài phần u ám, đang nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó.

Tôi nhanh chóng nhận ra Lâm Hành Chỉ đang nhìn cổ tôi. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play