Hàn Tử Việt mặt không cảm xúc nhìn Giản Hi. Tính cách của Giản Hi từ trước tới nay đều như vậy, thích đùa giỡn với người khác, anh cũng đã sớm quen chuyện này. Trước kia điều mà Hàn Tử Việt thích ở Giản Hi cũng chính là sự cởi mở ấy, mang lại vô số màu sắc ấm áp cho tuổi trẻ của anh.
Thẩm Thư đang ôm Thẩm An ở bên cạnh nghe thấy câu Giản Hi nói không khỏi xấu hổ đỏ mặt. Nếu là người khác, có lẽ lúc này cậu sẽ không có quá nhiều cảm xúc. Nhưng người này lại là người mà Hàn Tử Việt từng thích.
Tuổi của cậu so với con trai lớn của đối phương còn nhỏ hơn vài tuổi… Nói thật, Thẩm Thư cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng ngoại trừ lịch sự cười đáp lại Giản Hi, cậu cũng không biết phải nói gì cả.
Cậu không biết quá khứ của Hàn Tử Việt, mà đoạn quá khứ kia cũng là thế giới của Hàn Tử Việt mà cậu vĩnh viễn không thể tham gia vào.
Đây là một sự thật rõ ràng.
Ngoại trừ Thẩm Thư, không ai biết tâm tình trong lòng lúc này của cậu. Nhưng Thẩm Thư cũng không đến mức làm trò cười trước mặt người ngoài mà nổi giận với Hàn Tử Việt, hơn nữa cậu cũng sẽ không nháo loạn.
Thứ nhất, Thẩm Thư không phải là loại người vô cớ gây rối. Thứ hai, Hàn Tử Việt căn bản không sai chút nào, thậm chí anh cũng không biết Thẩm Thư đã từng thấy qua ảnh chụp của Giản Hi, hơn nữa cậu còn nhớ kỹ dáng vẻ của Giản Hi như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT