Thiệu Nguyên cảm thấy bản thân hình như đã quên đi một việc gì đó, cậu rõ ràng nhớ chính mình ngất xỉu ở trường học, sau khi về nhà thì gặp được Nghiêm Nhạc, nhưng không biết lí do vì sao mà lại ngủ thiếp đi, trước đó đã xảy ra những gì cậu đều không hề có một chút ấn tượng. Lúc cậu hỏi Cố Cẩn, Cố Cẩn chỉ nói Nghiêm Nhạc kiểm tra lại sức khỏe cho cậu, sau đó liền quay về trường học, không có việc gì đặc biệt.
Cố Cẩn càng nói như thế, Thiệu Nguyên càng cảm thấy khả nghi.
Nhưng Cố Cẩn chỉ mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt êm đềm như mặt hồ nước trong xanh mùa xuân.
—— Lần sau vẽ đôi mắt Cố Cẩn đi, đôi mắt của hắn thật là đẹp quá.
Nghĩ như thế, Thiệu Nguyên đi đến trước mặt Cố Cẩn, giơ tay lên sờ sờ khóe mắt của Cố Cẩn.
Cố Cẩn ngoan ngoãn hơi quay đầu sang một bên, để đầu ngón tay của Thiệu Nguyên chạm đến mí mắt và lông mi của chính mình, hắn rũ mắt xuống, nhìn Thiệu Nguyên, thanh âm mềm nhẹ, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ tan đi trong không khí: "Có chuyện gì vậy."
Thiệu Nguyên nói: "Đôi mắt của em rất đẹp." Hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của Cố Cẩn.
Cố Cẩn khẽ chớp chớp hàng lông mi, đợi sau khi Thiệu Nguyên lui về, hắn mới nói: "Anh là người đầu tiên nói như thế."
"Làm sao vậy được." Thiệu Nguyên không tin, "Đôi mắt của em rất đẹp, vừa dịu dàng vừa sáng ngời."
Chàng trai trẻ vẫn còn bộ dáng thiếu niên nhướn đôi mày lên: "Bởi vì em nhìn thấy anh, trong đôi mắt em có anh, cho nên đôi mắt em mới có thể trở nên đẹp đẽ." Hắn ôm eo Thiệu Nguyên, chôn mặt ở hõm vai của cậu, "Em ngày mai vẫn sẽ yêu anh, ngày mốt vẫn sẽ yêu anh như thế —— Anh cũng vậy đúng không?"
Trái tim của Thiệu Nguyên run một chút, không biết vì sao, cậu cảm thấy Cố Cẩn hôm nay có vẻ bất an, đúng là rất hiếm thấy. Thế là cậu khẽ cử động, một tay vỗ vỗ phía sau lưng Cố Cẩn, một tay còn lại xoa xoa tóc Cố Cẩn, những sợi tóc mềm mại trượt qua khe hở ngón tay: "Ừm, kể cả cho dù có một ngày nào đó em không còn yêu anh nữa, anh vẫn sẽ yêu em."
"Em trước kia cảm thấy bọn họ dễ dàng thốt ra hai từ 'vẫn luôn' thật vớ vẩn, nhưng em hiện cũng muốn nói," Cố Cẩn xiết chặt cánh tay, để Thiệu Nguyên áp mặt vào lồng ngực mình, "Em sẽ vẫn luôn thích anh, sẽ vẫn luôn yêu anh, cho nên anh cũng phải vẫn luôn thích em nhé." Hắn nói bằng giọng rầu rĩ, giống như đang giận dỗi.
Cảm giác như một con mèo từ trước đến nay luôn độc lập, điềm tĩnh, đột nhiên chạy đến trong lòng ngực của động vật hai chân, lộ cái bụng mềm mại làm nũng, Thiệu Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy Cố Cẩn có dáng vẻ giống với độ tuổi của mình như vậy, cậu cảm thấy vừa kinh ngạc, vui mừng vừa hơi lo lắng.
Rốt cuộc Cố Cẩn xưa nay đều rất cẩn trọng và ung dung, rõ ràng Thiệu Nguyên là người lớn tuổi hơn, nhưng Thiệu Nguyên mới là người khi nào cũng được chăm sóc, khi nào cũng được nuông chiều.
Thiệu Nguyên xoa tóc Cố Cẩn đến khi chúng nó rối tung, đẩy Cố Cẩn ra một chút, đôi tay bưng mặt của hắn, nói: "Ừm, anh cũng sẽ vẫn luôn thích em." Cậu tựa trán mình lên trán Cố Cẩn, "Anh không tin những cái gọi là 'vẫn luôn' và 'cả đời', nhưng anh tin tưởng em —— Cố Cẩn, anh có rất nhiều khuyết điểm, là một kẻ vừa ích kỷ vừa ti tiện, anh hoàn toàn không xứng với người tốt đẹp như em. Nhưng mặc dù như vậy, anh vẫn muốn tiếp tục thích em."
"Anh muốn chạm đến em, anh muốn có được em."
Thiệu Nguyên nghĩ, mình là một kẻ xấu xa lại hèn hạ, đời trước gây khó dễ cho Cố Cẩn, cuối cùng tự nhận hậu quả xấu. Sau khi trùng sinh vì không cam lòng nên bắt chước dáng vẻ của Cố Cẩn, cuối cùng lại khát khao ánh sáng của Cố Cẩn, muốn có được Cố Cẩn.
Tôi muốn chạm đến Cố Cẩn, tôi muốn có được Cố Cẩn.
Cố Cẩn ánh mắt dịu dàng giống như làn nước mùa xuân, người được hắn nhìn chăm chú sẽ không nhịn được chìm đắm trong đôi mắt của hắn. Lòng bàn tay của Cố Cẩn đặt trên mu bàn tay của Thiệu Nguyên, sau đó năm ngón tay chầm chậm nắm lại: "Anh thật sự có rất nhiều khuyết điểm —— Không ăn cơm đúng bữa, không thích vận động, thân thể lại yếu đuối, có đôi khi còn rất tùy hứng, nếu không trông nom anh thật kỹ, anh liền sẽ suy nghĩ lung tung." Hắn cười rộ lên, "Nhưng mà anh như vậy, ở trong mắt em thực sự rất đáng yêu."
"Không có ai hoàn hảo trên đời này, em cũng vậy, em cũng có rất nhiều khuyết điểm, em thật ra không hề tốt đẹp." Trong đôi mắt trong trẻo của Cố Cẩn phản chiếu hình bóng của Thiệu Nguyên, "Nhưng mà, thời điểm em nhìn anh, em cảm thấy như mình lại trở nên tốt hơn một chút."
Em muốn nắm chặt anh ở trong lòng bàn tay.
Thiệu Nguyên nghĩ, Cố Cẩn có một đôi mắt khiến người ta say mê đắm chìm, dịu dàng đẹp đẽ, nếu như cậu luôn được đôi mắt này dùng ánh nhìn đầy yêu thương như vậy dõi theo, cậu có thể trả bất cứ cái giá nào.
"Anh muốn hôn em," Thiệu Nguyên nhìn đôi mắt của Cố Cẩn, thanh âm cũng thực nhẹ, cậu nói ý như dò hỏi, nhưng chân đã kiễng lên hôn môi Cố Cẩn, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới của đối phương.
Bọn họ hôn môi rất nhiều lần, so với lên giường, bọn họ càng thích hôn môi và ôm ấp hơn, Cố Cẩn đặc biệt thích ôm cậu vào trong ngực, như là hai con mèo quấn lấy nhau sưởi ấm sau đó liếm lông an ủi nhau.
"Anh đang run." Cố Cẩn cảm giác được thân thể Thiệu Nguyên đang khe khẽ run rẩy, thanh âm bỗng trở nên hơi khàn khàn.
"Ừ." Thiệu Nguyên ngón tay trượt đến cổ áo sơ mi của Cố Cẩn, cởi cúc áo bung ra, để lộ chiếc cổ và xương quai xanh tinh tế, đầu ngón tay cậu chạm nhẹ lên xương quai xanh Cố Cẩn, "Em có hơi lạnh."
Cố Cẩn cúi đầu nhìn Thiệu Nguyên, trong ánh mắt phản chiếu gương mặt tươi cười của người yêu.
Tôi muốn vấy bẩn em ấy.
"Anh đang rất nóng —— Anh có thể giúp em ấm lên."
***
Mấy ngày nay ở nhà dưỡng bệnh, Thiệu Nguyên không hề ngần ngại dính lấy Cố Cẩn, ngay cả thời điểm rửa mặt đánh răng buổi sáng, cậu cũng muốn đi theo Cố Cẩn cùng bước vào phòng vệ sinh, hai người lăn lộn không biết trời đất một phen, đồ vật trên bồn rửa tay đều rơi lung tung dưới mặt đất, sau khi cố gắng vệ sinh nhưng tốn công vô ích, cuối cùng bọn họ vẫn quay về phòng ngủ.
Thiệu Nguyên đã không nhớ nổi chính mình đã sinh hoạt ở trên giường bao nhiêu ngày, trong thời gian đó giáo viên và ông chủ phòng trưng bày đều gọi điện thoại cho cậu, sau đó Cố Cẩn tiếp điện thoại, lễ phép thông báo với bọn họ Thiệu Nguyên còn đang dưỡng bệnh nghỉ ngơi xong liền cúp máy, sau đó tiếp tục cùng Thiệu Nguyên quấn quýt, vận động mãnh liệt.
"...... Anh cảm thấy mệt quá."
Thiệu Nguyên dựa vào thành giường, bờ vai lộ ra bên ngoài tấm chăn tràn đầy dấu hôn, mái tóc hơi dài rũ xuống sau cổ, che khuất đi những dấu cắn xanh tím.
Cố Cẩn ngồi ở mép giường, mặc bừa một chiếc áo hoodie, dấu hôn dấu cắn trên xương quai xanh và trên cổ của hắn cũng có thể thấy được rõ ràng. Hắn giơ tay lên vớt Thiệu Nguyên ra khỏi ổ chăn, nhìn dấu tay ở cổ tay và bên hông của đối phương đã bắt đầu bầm tím, Cố Cẩn do dự chốc lát: "Anh khả năng tạm thời không thể ra cửa," hắn vuốt ve dấu vết xanh tím trên cổ tay Thiệu Nguyên một chút, "Nếu bị giáo viên và bạn học của anh thấy được, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy em mấy ngày nay cầm tù anh."
Thiệu Nguyên giương mắt lên, gương mặt phảng phất sự mỏi mệt mất tinh thần, đuôi mắt hơi ửng đỏ, trên má còn có những giọt nước mắt chưa kịp khô: "Cũng không khác mấy mà." Thiệu Nguyên thanh âm nghẹn ngào, âm cuối kéo dài ra như nũng nịu.
Cậu ngồi ở trong ổ chăn, tứ chi vô lực để Cố Cẩn mặc quần áo cho cậu xong, sau đó được bế tới phòng khách, Cố Cẩn ôm cậu vào trong ngực ngồi trên tấm thảm, trên bàn nhỏ đã bày biện cơm canh thanh đạm mà Cố Cẩn vừa nấu.
Thiệu Nguyên nhìn thoáng qua đồng hồ, nhất thời cũng không thể phán đoán được đây là bữa trưa hay bữa tối.
"Ăn một chút đi, mấy ngày nay anh cũng không ăn uống tử tế." Cố Cẩn giữ nguyên tư thế ôm Thiệu Nguyên, bưng bát lên, "Em đút cho anh nhé?"
Thiệu Nguyên tỏ vẻ cự tuyệt: "Không, anh tự ăn được."
Cố Cẩn đành phải ngồi nhích lên phía trước một chút, để Thiệu Nguyên ngồi xuống chiếc bàn nhỏ trước mặt, không cần cầm bát lên vẫn có thể trực tiếp ăn cơm.
Thiệu Nguyên thong thả dùng bữa, Cố Cẩn ở sau lưng ôm Thiệu Nguyên, một bàn tay vòng qua eo cậu, cằm dựa trên vai cậu, một tay khác cầm di động điên cuồng gõ phím liên tục. Thiệu Nguyên không nhịn được xoay đầu, nhìn thấy trong khung chat của Cố Cẩn là tên một người cậu không quen biết. Người đó đang gửi liên tiếp mấy tin nhắn tới, trách cứ Cố Cẩn mấy ngày nay mất liên lạc không trả lời tin nhắn, bãi công một cách tiêu cực, quả thực không thể tha thứ, cuối mỗi câu đều đi kèm theo dấu chấm than.
Thiệu Nguyên mất hồi lâu mới nhớ ra, gần đây không chỉ có cậu không có đi học, mà Cố Cẩn cũng không đi làm.
Cố Cẩn một tay gõ chữ: "Ờ, tôi đang ở bên bạn trai."
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài phút, màn hình hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn, một lúc sau, bên kia trả lời lại một câu ——
"Đi chết đi đồ có bồ!!!!!"
Cố Cẩn bỗng nhiên bật cười một tiếng, ném điện thoại lên tấm thảm, xoay đầu, dụi mặt trên vai Thiệu Nguyên, sau đó nhìn Thiệu Nguyên từ dưới lên trên, đôi mắt lấp lánh: "Có chuyện gì sao?"
"Không ảnh hưởng gì đến công việc của em chứ?" Thiệu Nguyên nhớ lại mấy ngày này hai người bọn họ lăn lộn mọi lúc mọi nơi, nhất thời trong lòng cảm thấy vừa áy náy vừa thẹn thùng, không kìm được đỏ hồng từ gương mặt đến mang tai.
"Không sao, thiếu mỗi mình em sẽ không ảnh hưởng gì cả —— Nếu thật sự có việc gì quan trọng thì đã sớm gọi điện thoại cho em hoặc trực tiếp đến đây tìm em rồi." Cố Cẩn có vẻ không quá để tâm, nói.
"Anh có muốn cùng em đón Tết không?" Hắn hỏi như vậy.
"Em là cô nhi, không có người nhà, hiện tại đồng nghiệp và bạn bè chính là người nhà của em, bọn em thường tụ tập ở bên nhau đón năm mới."
"Anh có muốn đón năm mới cùng bọn em không?"
Trong ánh mắt và giọng nói của Cố Cẩn đều mang theo chờ mong.
"...... À, em cũng có thể đón năm mới cùng anh, chỉ không biết là ba của anh có hoan nghênh em hay không."
Thiệu Nguyên nghĩ, ba của cậu cũng đã có người yêu mới, cho nên đến chỗ của ba ăn Tết cũng không hay cho lắm, nhưng vẫn phải đến chào hỏi ba một câu.
Cậu nghiêm túc suy tư trong chốc lát: "Chúng ta đêm giao thừa đến gặp ba anh, chào hỏi một lúc rồi sẽ đi gặp người nhà của em nhé."
Thiệu Nguyên cắn chiếc thìa, bắt đầu mơ màng cân nhắc về danh sách quà cáp —— Mặc dù thực tế, hiện tại suy nghĩ đến mấy chuyện đó còn quá sớm, năm mới còn khoảng vài tháng nữa mới tới, nhưng Thiệu Nguyên đã cảm thấy vô cùng hào hứng, không thể không thầm lên kế hoạch nên ăn Tết như nào.
Cố Cẩn không quấy rầy Thiệu Nguyên suy nghĩ, hắn nhìn thấy màn hình di động của mình sáng lên, hắn duỗi tay lấy di động, mở ra là tin nhắn do Nghiêm Nhạc gửi tới. Sau khi xem xong tin nhắn kia, Cố Cẩn hơi sửng sốt, mặt mày bất chợt trở nên lạnh lẽo, hắn gửi một tin nhắn trả lời Nghiêm Nhạc, rồi khóa màn hình điện thoại, đặt lại ở trên thảm.
"Dạo này anh có gặp được người kỳ quái nào không —— Ví dụ như người giống như lần trước anh nói ấy?" Cố Cẩn ôm Thiệu Nguyên giơ tay loạn xạ, động tác giống như một đứa trẻ con.
Thiệu Nguyên bị tóc của hắn cọ xát cổ, có chút ngưa ngứa, không kìm được vừa cười vừa đẩy đầu Cố Cẩn ra: "Không có, dạo này anh nếu không phải đang vẽ tranh thì chính là đang nằm trên giường bệnh, sao có thể gặp ai kỳ quái chứ."
"Vậy là tốt rồi." Cố Cẩn cười cười, không nói thêm cái gì.
Thiệu Nguyên chuyển chủ đề: "Ở phía quán bar như thế nào rồi?" Hắn nhớ rõ trước đó Cố Cẩn phải nói chuyện lại với ông chủ quán bar về hợp đồng làm thêm.
"Có thời gian em sẽ đi sau." Cố Cẩn nói, "Chỗ ông chủ đó không quá thiếu nhân viên, ông ấy rất có tiền, nói muốn cho em làm một người pha chế rượu bí mật." Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên nói, "Chúng ta sắp quen biết được hai năm rồi, anh cũng sắp tốt nghiệp."
Thiệu Nguyên ừ một tiếng, nhớ lại thời điểm cậu mới năm hai, ở hồ hoa sen nhìn thấy Cố Cẩn, sau đó cậu đi quán bar ngồi ngắm Cố Cẩn, ngồi thật lâu.
"Sau khi tốt nghiệp có việc gì muốn làm không, có chỗ nào muốn đi không?"
Thiệu Nguyên trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, đời trước cậu không học xong học kỳ cuối cùng mà thôi học giữa chừng, sau đó là những ngày tháng suy sút ở nhà, không có mộng tưởng cũng không có mong đợi, mỗi một ngày trôi qua đều mang sắc màu u ám. Giai đoạn đầu sau khi trùng sinh, cậu đắm chìm trong bóng ma ở đời trước, cũng không nghĩ tới tương lai sẽ như thế nào.
Không, đúng hơn là sau khi trùng sinh được một thời gian, trong đầu của cậu chỉ toàn là việc phải bắt chước Cố Cẩn, gặp lại An Phi Vũ, hoàn toàn không ngờ được chính mình và Cố Cẩn sẽ trở thành người yêu. Trở thành người yêu lúc sau lại luôn lo lắng một ngày nào đó khi An Phi Vũ xuất hiện, Cố Cẩn sẽ rời bỏ cậu đi bên cạnh người khác.
Như một đoàn tàu thoát khỏi đường ray, không biết nên chạy về phía trước như thế nào.
"Hoàn toàn chưa biết." Thiệu Nguyên lắc lắc đầu, nhìn Cố Cẩn, "Anh giống như từ trước tới nay không hề suy nghĩ về sau sẽ như thế nào, về sau sẽ làm những việc gì."
"Vậy chúng ta chỗ nào cũng đi, em có thể đi cùng anh, anh vẽ lại những nơi mà anh thích nhất, em giúp anh dựng giá vẽ, bút vẽ và thuốc màu." Cố Cẩn đôi mắt sáng ngời, như ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm trong trẻo.
Thiệu Nguyên lại một lần nữa nghĩ rằng —— Cố Cẩn đôi mắt, thật sự rất đẹp.
"Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT