"Tôi hỏi cậu một câu được không, Liễu Tiểu Mãn?" Lý Mãnh giống như dạo phố lớn, đi ngược chiều trên hành lang tiến về phía trước.
Liễu Tiểu Mãn nghe xong biết ngay Lý Mãnh muốn hỏi gì. Cậu áp sát vào bệ cửa sổ đi thật nhanh, không muốn Lý Mãnh nhích sát lại gần, sợ cậu ta lại té nhào lên người mình.
"Cậu hỏi đi." Cậu gật đầu đáp một tiếng.
"Vậy tôi hỏi nè." Lý Mãnh chỉ vào tay áo trống không của cậu, "Cánh tay cậu bị bẩm sinh như này hay do tai nạn?"
Hỏi xong cậu ta lập tức bổ sung, "Không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi qua thôi."
Thật ra khi bọn họ biết trong trường có một nhân vật như Liễu Tiểu Mãn, những chủ đề này đã bị bàn tán sau lưng rất nhiều, cũng chẳng có gì mới mẻ để mà tám, chỉ cảm thấy cậu rất thảm mà thôi.
Đang tuốt dở bị người ta phát hiện nhưng không tài nào tắt được máy tính.
Tình trạng như cậu ấy mà rơi lên người mình thì không sầu chết mới lạ đấy.
Liễu Tiểu Mãn không biết người khác toàn thay cậu ưu sầu vớ va vớ vẩn sau lưng, sắp đến cửa cầu thang, cậu kéo Lý Mãnh lại, lời ít ý nhiều nói: "Hồi bé mạch điện đường phố đang được sửa, tôi leo cột điện..."
"Cậu á?" Lý Mãnh sửng sốt.
"Khi ấy tôi còn hai tay." Liễu Tiểu Mãn bị phản ứng của cậu ta chọc cười.
"Ầy, không phải, tôi tưởng là..." Lý Mãnh khựng lại một giây rồi mới phản ứng được.
Mạch điện đường phố đang sửa chữa.
Còn tay.
Leo cột điện.
Tay không còn.
"Mịa nó..." Tự dưng Lý Mãnh thấy nhức nhối quai hàm, trợn tròn mắt nhìn Liễu Tiểu Mãn.
Một đứa bé còn chưa lớn, bị mắc kẹt trên cột điện...
Chuyện này còn tệ hơn rất nhiều so với những gì cậu đoán, cậu tưởng Tiểu Mãn gặp tai nạn giao thông vô cùng thê thảm, kết quả người còn sống sờ sờ bị điện giật nên không còn tay nữa.
"Hầy cậu thật sự..." Lý Mãnh không chịu nổi, cậu là người rất dễ đồng cảm với người khác. Hồi bé cậu được mẹ giáo dục bằng câu chuyện chị Giang bị kẻ địch đóng đinh vào các kẽ ngón tay, dù rơi vào đường cùng nhưng vẫn nhất quyết không đầu hàng(*). Cậu được dạy dỗ tới mức bao nhiêu năm qua cứ vừa nghe thấy kháng chiến là khóc, bản thân chỉ biết thầm xin lỗi Tổ Quốc vì mình không đủ chí khí như vậy.
(*) Một nhân vật trong lịch sử Trung Quốc, lập được nhiều công lao cho Đảng, do có kẻ phản bội nên cô bất hạnh bị bắt tù. Trong tù, cô phải đối mặt với nhiều hình thức tra tấn nghiêm khắc của kẻ địch nhưng vẫn không khuất phục, cuối cùng bị đặc vụ của Quốc dân Đảng sát hại, hi sinh khi chỉ mới 29 tuổi.
"Sao tự dưng cậu leo lên đó làm gì?" Lý Mãnh sụt sịt không kìm được.
Trông thì điềm đạm nho nhã, hóa ra khi còn bé đưa tay một cái đã hủy hoại một phần cơ thể cả đời.
"Nhỏ quá, không hiểu chuyện, bây giờ bảo tôi leo chắc chắn tôi không leo." Liễu Tiểu Mãn cười nói.
Thật ra ký ức khi ấy đã rất mơ hồ.
Ngay cả ký ức hồi bốn, năm hay sáu, bảy tuổi cậu đều không nhớ rõ, trong đầu chỉ còn sót lại làn khí trắng bốc lên trong cảnh ngày hè, đám trẻ con đang cười vui vẻ, âm thanh loáng thoáng chợt gần chợt xa.
Cuộc sống sinh hoạt bình thường của cậu ngắn đến đáng thương, như thể bị thu nhỏ lại rồi cuộn tròn nhét vào trong đầu, ngay khi tiếng nổ "Bùm" vang lên, trời đã tối rồi.
Liễu Tiểu Mãn vẫn cảm thấy từ sau khi tỉnh lại cậu mới ghi nhớ những chuyện này, bởi vì từ lúc ấy cho đến tận bây giờ, mỗi ngày, mỗi sự kiện, mỗi con người cậu đều nhớ rất rõ, muốn quên đều không thể quên được.
Ví dụ như trước khi bỏ nhà đi, mỗi khi trời tối mẹ đều khóc.
Buổi tối khóc, ban ngày chỉ gọi điện thoại.
Nội dung cuộc gọi từ việc nhờ vả người khác cho đến vay tiền, cuối cùng hình như không vay được, vì thế ban ngày cũng bắt đầu khóc.
Khó chịu khóc.
Lo lắng khóc.
Nắm tóc mà khóc.
Gào thét cãi nhau với bố cậu cũng khóc.
Bất động nhìn cậu khóc.
Ví dụ như ông nội cậu đã ngừng kinh doanh quán đồ ăn sáng được mấy tháng, ngồi trên ban công hút thuốc với bố, chỉ để lại hai bóng lưng im lìm từ phía sau.
Ví dụ như mẹ lặng lẽ bỏ đi trong một đêm mưa lác đác, chỉ xách theo một cái vali nhỏ. Cái vali ấy bà đã bắt đầu thu dọn từ hai tháng trước, đồ bên trong hết bỏ vào rồi lấy ra, hết lấy ra lại bỏ vào, cuối cùng vali cũng bị khóa lại.
Trước khi đi, bà thay thuốc cho cậu, dém chăn, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ cậu.
Lại ví dụ như sau khi cánh cửa khép lại, bố cậu đẩy cửa vào, ngồi ở đầu giường nhìn cậu rất lâu, lại hút thêm một điếu thuốc nữa.
Liễu Tiểu Mãn không rõ đêm đó ông nhìn mình chằm chằm bao lâu, cậu nhắm hai mắt nằm trên giường giả vờ ngủ, không dám làm một cử động nhỏ nào cả.
Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại phải giả vờ ngủ, cậu có thể mơ hồ cảm nhận được, lần này mẹ đi rồi sẽ không trở về nữa.
Nhưng cậu cũng cảm thấy khi ấy nhất định bố cậu cũng không muốn cậu tỉnh dậy.
Lòng cậu luôn cảm thấy trống trải, giống như phần cơ thể trống rỗng bên trái của cậu vậy. Mãi cho đến khi cậu không chịu được nữa thật sự ngủ thiếp đi, trong mơ vẫn phảng phất mùi hương của thuốc lá.
Đã bao lâu rồi người trong gia đình không cười, đó là chuyện duy nhất cậu không nhớ ra được khi ấy.
Lý Mãnh hớn hở trốn khỏi lớp, đến khi sắp tới cửa phòng làm việc của Thượng Lương Sơn thì cậu ta lại rén.
"Cậu đi đi, tôi đợi cậu ở đây." Cậu ta đẩy Liễu Tiểu Mãn, còn mình thì núp trong góc nghển cổ ngó nghiêng, "Tòa nhà nhỏ bên cạnh sân thể dục ấy, đẩy cửa ra là cậu nhìn thấy ngay."
"Vậy cậu về lớp trước đi." Liễu Tiểu Mãn nói.
"Ài cậu cứ kệ tôi, tôi tình nguyện đợi ở đây, một ngày không đứng dựa tường là cả người tôi lại ngứa ngáy!" Lý Mãnh lại đẩy cậu về phía trước.
"Liễu Tiểu Mãn." Có người gọi cậu sau lưng.
Liễu Tiểu Mãn nghe như Thượng Lương Sơn gọi, quay đầu lại thì đúng thật. Ông không ra từ tòa nhà nhỏ bên kia, nhìn hướng đi có lẽ vừa ra từ khu vệ sinh ở tòa nhà dạy học, đang cau chặt mày tiến về phía họ.
"Đậu xanh." Lý Mãnh nhỏ giọng chửi một câu, đang đứng dựa tường bèn đứng thẳng người dậy.
"Hai em không lên lớp đứng đây làm gì?" Thượng Lương Sơn chắp tay sau lưng, đứng sừng sững trước mặt bọn họ.
"Hạ Lương bảo em qua đây, nói thầy tìm em." Liễu Tiểu Mãn bị hỏi cũng ngẩn ra.
"Tôi có bảo em ấy tìm em, nhưng không nói em đến luôn vào tiết này." Thượng Lương Sơn lại nhìn sang Lý Mãnh, "Em thì sao?"
"Em đi cùng cậu ấy." Lý Mãnh nhấc tay chỉ Liễu Tiểu Mãn, tốc độ nói như đi ăn cướp, "Cậu ấy không biết đường bên này."
"Gì mà không biết đường, làm gì có học sinh nào không biết đường ở trường." Thượng Lương Sơn đảo mắt quan sát cậu ta, "Ngày đầu tiên khai giảng đã không vào học, sau này không muốn học thì chạy vòng tròn khắp sân trường đi, tôi bấm giờ cho em, đừng có học cái thói bay nhảy lung tung của Hạ Lương."
"Vâng." Lý Mãnh rũ đầu xuống đáp.
Hai người đi theo ông tới cửa phòng làm việc, Thượng Lương Sơn đuổi Lý Mãnh về lớp, gọi Liễu Tiểu Mãn vào, đưa hai tờ giấy trên mặt bàn cho cậu xem.
Một tờ là mẫu thông tin dành cho học sinh khuyết tật, một tờ là giấy A4 trắng tinh, bên trên có viết mấy thứ như bản gốc hộ khẩu, giấy xác nhận khuyết tật,...
"Cũng không phải việc gì gấp, nếu em đã tới rồi thì tôi cũng sẽ nói nhanh cho em." Thượng Lương Sơn cầm một chai nước suối từ thùng giấy trong góc, vừa vặn vừa nói: "Nhà trường cần thống kê thông tin của học sinh, do bên trên yêu cầu, năm nay hình như bọn họ muốn cập nhật cơ sở dữ liệu để tiện gửi tiếp trợ cấp cho các em."
Thượng Lương Sơn chuyên nghiệp né tránh hai chữ "tàn tật", "bên trên" là Liên đoàn Người khuyết tật, những điều này không cần nói rõ Liễu Tiểu Mãn vẫn hiểu.
Thật ra nói rõ ra thì sẽ tự nhiên hơn.
"Vâng." Liễu Tiểu Mãn gật đầu.
"Ngoài ra còn một yêu cầu khác, mỗi thứ này em photo một bản, xin con dấu của tổ dân phố, sau đó mang đến cho tôi." Thượng Lương Sơn cầm chai nước đặt ở góc bàn.
"Sáng mai mang đến cho tôi." Ông nhấn mạnh lại.
".... Ồ." Liễu Tiểu Mãn không nhịn được bật cười.
Thượng Lương Sơn cũng nở nụ cười, ông không hợp để cười lắm, khóe miệng căng ra, còn hơi trễ xuống giống nét phẩy, trông nụ cười vô cùng bất đắc dĩ.
"Photo hai bản đi." Thượng Lương Sơn nhớ ra gì đó, "Mấy hôm nữa chắc phải nộp danh sách học sinh có hoàn cảnh khó khăn, cũng sẽ cần."
"Vâng." Liễu Tiểu Mãn lại gật đầu, xếp hai tờ giấy lên nhau, cuộn thành ống cầm trong tay.
Cậu định về lớp, Thượng Lương Sơn không còn gấp gáp như lúc giục Lý Mãnh ban nãy nữa, tìm kiếm thứ gì đó rồi ngồi về bàn, hỏi: "Em và cậu bạn lúc nãy, hình như trước đây không cùng lớp nhỉ?"
"Không phải ạ." Liễu Tiểu Mãn nói.
"Ừ." Thượng Lương Sơn gật đầu, "Không tệ, hòa đồng với tập thể, thích ứng với tập thể, hiểu rõ tầm quan trọng của tập thể và đoàn đội, thật ra đây cũng là điều rất quan trọng với các em ở độ tuổi này."
Có quan trọng hơn giờ học không ạ?
Liễu Tiểu Mãn không biết đáp thế nào, chỉ chớp nhẹ mắt.
"Tôi đã trao đổi với chủ nhiệm lớp trước của em rồi, thành tích của em cũng khá ổn." Thượng Lương Sơn nói.
Liễu Tiểu Mãn càng không biết nên đáp thế nào.
"Được rồi, em về đi, tôi rõ rồi." Thượng Lương Sơn nói ba câu khó hiểu, cũng tự kết thúc một cách khó hiểu luôn.
"Vâng ạ, em chào thầy." Liễu Tiểu Mãn xoay người định đi.
"Nước này." Thượng Lương Sơn nói, chỉ ra góc bàn, "Em cầm uống đi."
Lần đầu tiên Liễu Tiểu Mãn được giáo viên cho đồ uống, cậu vô thức nhìn tay mình trước.
Cậu chỉ có một tay, mà tay ấy đang cầm cuộn giấy, không cầm thêm được thứ gì khác.
"Không khát thì thôi." Thượng Lương Sơn kịp thời nhận ra.
"Cảm ơn thầy ạ." Liễu Tiểu Mãn nói với ông.
Ra đến cửa, Lý Mãnh nhảy ra từ bên cạnh gọi "Ê!" một tiếng khiến cậu giật cả mình.
"Cậu không về học đi à?" Liễu Tiểu Mãn hỏi cậu ta.
"Tôi đâu có ngốc." Lý Mãnh rung đùi đắc ý, vẻ mặt còn rất hả hê, cậu ta nhấc cánh tay khoác lên bả vai Liễu Tiểu Mãn.
Cổ tay vịn trúng nơi trống không, Lý Mãnh mới nhận ra mình không thể kề vai sát cánh với cậu giống như với những người anh em khác.
"Vai cậu..." Cậu ta ngượng ngùng thu tay về, "Hẹp ghê."
"Đi thôi." Liễu Tiểu Mãn có phần bất đắc dĩ, bọn họ còn để ý hơn cả cậu, khiến cậu không nói gì được.
"Đúng vậy, đi siêu thị thôi!" Lý Mãnh vẫy tay nhanh chân chạy trước.
Chuyến đi siêu thị này thật sự đi hết cả tiết học luôn.
Liễu Tiểu Mãn không muốn đi lắm, nhưng cậu cũng không tiện từ chối, dù sao Lý Mãnh đã đi cùng cậu tới đây rồi, tự dưng bị quở trách nữa, còn đứng chờ ngoài cửa mãi.
Siêu thị nằm ở tầng một của căng tin thứ hai, căng tin thứ hai nằm sau khu dạy học của lớp bọn họ.
Bây giờ là tiết thứ ba, căng tin đã mở trước vài cửa sổ, chỗ ngồi cũng đã kín chỗ vì có học sinh tranh thủ giờ Thể dục tới ăn.
Vốn dĩ Liễu Tiểu Mãn cũng quên mất cái đói, giờ vừa vào cửa là bụng cậu lập tức biểu tình ngay.
Nếu như ở phòng học thì thôi, chỉ còn một tiết nữa là tan học về nhà rồi, đói bụng thì cứ kệ đi.
Bây giờ trước mặt trước mũi toàn là mùi cơm, càng không muốn để ý thì bụng dạ càng cồn cào khó chịu hơn.
Lý Mãnh đi thẳng vào siêu thị, Liễu Tiểu Mãn nghĩ lại, đi sang một cửa sổ nhỏ gần đó.
"Ăn gì nào?" Một dì cầm muôi lớn đứng trong cửa sổ hỏi cậu.
Liễu Tiểu Mãn nhìn một vòng, đều là đồ ăn sáng chưa bán hết, trứng, bánh nướng, cháo dưa cải.
Tốn tiền ăn mấy thứ này còn không bằng ăn của nhà cậu.
Húp cháo ăn mỳ chắc chắn là không được rồi, cậu bảo dì gắp giúp một chiếc bánh kếp mặn, kẹp thêm cái gì đó mang đi là được.
"Muốn kẹp gì? Tự cháu xem đi." Dì bán hàng vốn đã rất mất kiên nhẫn, nhưng vừa khom lưng thấy đây là một học sinh tàn tật thì nhẫn nại hơn một chút.
Bên trong cái nồi nhỏ trên bàn còn có trứng luộc nước trà.
Càng chưa có được thì càng phải cân nhắc, Liễu Tiểu Mãn nhìn quả trứng kia, cảm thấy câu này rất là chuẩn.
"Cả cái này nữa ạ..." Cậu thò ngón tay chỉ trứng luộc nước trà.
"Thêm quả trứng nữa." Bên cạnh có người mở miệng cùng lúc, đặt khay ăn trước bệ cửa sổ, trên khay là một bát miến tiết vịt.
Giọng nói này hơi quen tai với cậu.
Liễu Tiểu Mãn ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Hạ Lương.
Rốt cuộc người này có vào học không vậy?
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu.
Hạ Lương không giống cậu.
Tầm mắt của hắn nhìn theo ngón tay Liễu Tiểu Mãn, rơi xuống quả trứng luộc nước trà, mí mắt chớp chớp.
Sáu quả đã quá lắm rồi, giờ lại còn thêm quả nữa.
"Không ngán à?" Hắn nhìn Liễu Tiểu Mãn.