Hôm sau, lúc nhìn thấy Trần Âm Âm, tôi cố hết sức để nhịn cười.

Ngay cả Thẩm Thần cũng không khỏi nhíu mày.

Cả hai chúng tôi đều mặt những bộ đồ theo phong cách đơn giản, chỉ có Trần Âm Âm trang điểm chẳng khác gì con công.

“Đây là đồ em cho Âm Âm à?”

Tôi ngây thơ lắc đầu: “Toàn là cô ấy tự chọn ~”

Ở đời trước, Trần Âm Âm cũng muốn ăn mặc theo kiểu này, là tôi đã ngăn cô ta lại.

Cuối cùng cô ta không bị mất mặt, còn tôi thì lại bị cô ta ghét bỏ.

Đời này, tôi đương nhiên để cho cô ta tự do phát huy!

“Anh Thẩm Thần, em nhìn có ổn không?”

Trần Âm Âm vô tình hất tóc, chiếc nhẫn trên tay có chút chói mắt.

Thẩm Thần lườm tôi một cái: “Ổn chứ, trông đẹp lắm!”

Tôi dửng dưng cười.

Ba mẹ đã đi xử lý thủ tục nhập học cho Trần Âm Âm, cô ta học cùng lớp với tôi.
Tôi dễ dàng hòa mình vào đám đông náo nhiệt, Trần Âm Âm theo sau lại xấu hổ.

Để tôi chăm sóc cho cô ta…

“Chị Du, em nên ngồi ở đâu đây?”

Giọng nói cô ta mềm mại như sáp, ngay lập tức thu hút rất nhiều học sinh quay lại nhìn.

Nhưng khoảnh khắc họ nhìn thấy Trần Âm Âm, mọi người ai cũng nhìn tôi cười cười.

Tôi nháy mắt đã hiểu, chỉ hơi cau mày lắc đầu.

“Em muốn ngồi chỗ nào cũng được, đợi lát nữa là giáo viên đến rồi.”

Trần Âm Âm nhìn xung quanh một lát, cuối cùng ngồi xuống chỗ trống ở trung tâm lớp học.

Có người bĩu môi, có người trợn trắng mắt.

Tôi nhướng mày.

Đời trước Trần Âm Âm cũng ngồi ở chỗ đó, chỉ khác ở chỗ là tôi ép cô ta ngồi.

Đời này không có sự giúp đỡ của tôi, dựa vào da mặt dày cô ta vẫn ngồi ở chỗ đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play