"Ông nhớ hai đứa nhỏ, vậy hôm nay để Tiểu Lệ đón ông về nhà cháu ở một thời gian nhé?" Giang Mật nhìn thấy sự sáng ngời trong mắt ông Dương, thoạt nhìn như đã bị dụ dỗ, nhưng vẫn do dự lén nhìn về hướng bà Tiếu. Nụ cười trên mặt cô càng đậm, cô đưa ra một lý do: "Nhà hàng của cháu khai trương, trong một tháng này sẽ khá bận rộn. Mẹ cháu là người duy nhất ở nhà chăm sóc bọn trẻ, bà ấy còn phải nấu ăn và làm việc nhà, vì vậy không thể chăm sóc hết được hai đứa."
Khi ông Dương nghe thấy điều này, thế này sao có thể được?
Ông lập tức quay đầu lại nói với bà Tiếu bên cạnh: "Trong nhà không thể chỉ để lại hai đứa nhỏ thôi, chúng ta đi chăm sóc chúng nhé ."
Khóe mắt bà Tiếu giật giật, trong lòng thầm nhủ: Ông đã già rồi, đi lại không thuận tiện thì có thể chăm sóc cho hai đứa nhỏ sao? Chỉ gây thêm phiền phức mà thôi, nói không chừng còn phải cần người chăm sóc ông ý!
Bà biết biết ông Dương những năm cuối đời cô đơn, cho dù có bà ở bên cạnh, nhưng vẫn hy vọng có vài đứa trẻ nô đùa ở bên cạnh. Thời gian gần đầy, miệng lúc nào cũng nhắc đến gia đình của Mật Mật. Bà đã nhiều lần muốn cảnh vệ viên đưa ông lão đến nhà Tiêu Lệ, nhưng sợ lại gây rắc rối cho gia đình Mật Mật nên cuối cùng lại thôi.
Mấy ngày nay tinh thần ông Dương không tốt, ăn uống kém, ban đêm khó ngủ, ban ngày thì uể oải.
Bà Tiêu lo lắng cho sức khỏe của ông Dương, hiếm khi thấy ông ấy có tâm trạng thoải mái, trên mặt mang theo nụ cười: "Được, chúng ta đi trông bọn trẻ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT