Nhiệt độ của buổi tối mùa thu thay đổi rất lớn, Tiêu Lệ lấy ra một chiếc mũ len đội cho Giang Mật: "Em vừa mới qua tháng ở cữ, cơ thể cũng chưa hoàn toàn khỏe lại, ra ngoài tốt nhất nên giữ ấm, nếu để lưu lại bệnh thì sau này sẽ rất khó chịu."
Giang Mật mặc một cái váy dài đến mắt cá chân, bên ngoài khoác một chiếc áo gió, trên chân đi đôi giày da nhỏ, cách ăn mặc như thế này được cho là rất thời thượng, mái tóc cô dài đến eo, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Từ sau khi cô làm mẹ, loại dịu dàng này không phải chỉ ở bề ngoài mà giống như từ trong xương của cô tỏa ra.
Cô ngoan ngoãn đứng im để mặc cho anh đội nón giúp mình.
Ánh mắt Tiêu Lệ liếc nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của cô, dừng ở trên cái cổ trắng nõn cao gầy, anh lấy ra một chiếc khăn lụa đeo lên cho cô: "Sau khi đến khách sạn thì lấy xuống."
Giang Mật kéo khăn lụa ra một chút: "Em chỉ còn thiếu mỗi cái bao tay và khẩu trang thôi, mọi người sẽ nhìn em giống như một người quái gở".
Tiêu Lệ nâng tay xoa đầu cô: "Cơ thể quan trọng hơn." Nắm lấy bàn tay đang muốn cởi chiếc khăn của cô, chiếc khăn lụa trơn càng khiến cho khí chất của cô tao nhã hơn: "Kết hợp như vậy nhìn cũng được lắm."
Giang Mật bất ngờ nhìn về phía Tiêu Lệ, tựa như không ngờ anh còn có thể nói lời ngon ngọt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play