"Đây là thai đầu tiên, vì sao hai người muốn bỏ? Đứa bé cũng là một cái mệnh, tự mình nuôi mấy năm, thân thể điều trị tốt thì lại sinh một đứa nữa là được."
Mẹ Giang cảm thấy người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, chính mình không muốn thay đổi vận mệnh, chính là bùn loãng không thể trát tường, ai giúp cũng vô dụng: "Cô nói với anh ta, dám để đứa bé trước cửa nhà tôi thì tôi sẽ đi báo công an, để cho anh ta ngồi tù!"
Trương Hiểu Hồng bị dọa, sắc mặt trắng bệch, không ngừng dập đầu với mẹ Giang: "Không thể báo công an, cầu xin thím đừng báo công an. Tôi... Tôi vô dụng, không bảo vệ được con bé, chỉ muốn giữ lại một cái mệnh cho con bé. Chỉ khi con bé đến viện phúc lợi, mới có đường sống."
Ở quê bọn họ rất nhiều người trọng nam khinh nữ, sinh ra con gái là sẽ bỏ đi. Mệnh tốt sẽ được người nhặt đi, mệnh không tốt thì hoặc là phải chết vì lạnh, hoặc là sẽ chết vì đói.
Nhưng hầu như cuộc sống mọi người đều không tốt, trong nhà đều có đứa con của mình rồi, vì vậy đại đa số đứa bé đều có mệnh không tốt.
Mẹ Giang không còn kiên nhẫn giao tiếp với người phụ nữ không hiểu biết này, mặt dài ra: "Tục ngữ nói làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, cô sinh con gái mà đến bản thân còn không bảo vệ được, ở nhà chồng chịu khổ chịu nạn cho người ta tra tấn, không được trải qua một ngày lành thì tồn tại là vì cái gì?
Vì để sinh cho người ta con trai nối dõi tông đường ư? Miếng thịt rơi ra từ trong bụng cô mà cô còn không đau lòng, thế mà lại mong người khác đau lòng thay cô sao? Tôi vẫn giữ những câu lúc trước, mấy người dám đưa, chúng tôi sẽ dám báo công an."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play