Tưởng Anh nghe hiểu ý của ông ấy trong lời nói, sắc mặt xám trắng, nào dám lại nói thêm câu gì vì Vương Mạn nữa?
Vương Khải Chi tức giận đến nỗi cơm chiều cũng không ăn, mà cứ nhốt mình ở trong phòng làm việc.
Vương Hân đưa cơm chiều vào phòng làm việc: "Cha à, cha phải chăm lo cho thân thể mình."
"Cha đã quá mức sơ sẩy đối với Vương Mạn, giáo dục quá thất bại." Cho dù Vương Khải Chi hối hận, cũng không còn kịp nữa rồi: "Vương Mạn khi còn nhỏ thông minh đáng yêu, ngoan ngoãn hiểu chuyện. Chức vụ của cha càng đi lên thì càng có ít thời gian ở nhà dạy dỗ nó. Phát hiện nó trở nên kiêu căng, muốn nhúng tay vào quản thì dì con lại cảm thấy cha bất công, cho rằng cha nhìn con nơi nào cũng đều tốt, nhìn Vương Mạn chỗ nào cũng đều không như ý, đối với Vương Mạn quá khắc nghiệt."
Vẻ mặt Vương Khải Chi đầy mệt mỏi, Tưởng Anh thường xuyên nói đó là: Mạn Mạn vẫn còn là trẻ con, hiện tại hiểu cái gì? Chờ con bé trưởng thành, tự nhiên sẽ hiểu chuyện.
Nếu ông ấy nói phải dạy đứa bé từ nhỏ giống như Vương Hân thì sẽ rất hiểu chuyện.
Bà ta lại nói đứa bé không có mẹ, có thể không hiểu chuyện từ sớm sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play