Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 11


2 tháng

trướctiếp

Mấy người bà con âm thầm chậc lưỡi, quà hồi môn của nhà họ Tiêu ngoại trừ nhà họ Triệu ra thì thật sự không ai so được.

Nhớ đến lời Giang Mật vừa rồi nói với bọn họ, con rễ của họ thật sự không muốn tiêu chút tiền này cho bọn họ.

Sự bất mãn trong lòng cũng bay biến.

Giang Điềm nhìn vẻ mặt của mọi người, trong lòng rất khó chịu: "A Phương, nếu cô thích thì ngày mai chúng ta đi chợ nông trường mua."

Lâm Quế Phương nhíu mày, cũng không nể mặt mũi Giang Điềm: "Đây là món quý hiếm, không phải cô muốn mua thì có thể mua được đâu, ngày hôm qua tôi đã đi chợ nông trường, nhưng những người bán rau đã sớm bán hết, còn có rất nhiều người mua không được đó."

Giang Điềm ngượng đến nóng mặt, vì sĩ diện cũng không nhịn được: "Cái gì mà là dưa chuột nước chứ, chẳng phải cũng chỉ là một dưa chuột nhỏ hơn thôi sao, tôi thấy cũng không ngon bằng loại dưa chuột to được trồng ngoài ruộng, còn khoe khoang!"

Không đợi Giang Mật phản ứng, cô ta đã vươn tay lấy ra một trái nếm thử.

Cắn xuống một miếng, cả người liền ngây người, cô ta vô thức mà cắn thêm một miếng.

Giang Mật lập tức lấy trở về: "Sao em lại lấy của người khác, Giang Điềm, chẳng lẽ chồng em không cho em ăn à!"

Giang Điềm bị cô làm cho mất mặt trước mọi người, cô ta lúng túng nhìn về phía Triệu Đông Hải.

Triệu Đông Hải cũng mất mặt, sắc mặt anh ta u ám nhìn cô ta.

Giang Mật cũng không thèm để ý đến vợ chồng Triệu Đông Hải, cô cong môi nói với Lâm Quế Phương: "Cần gì tiền chứ? Cô muốn nhiều hay ít, muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy."

Lâm Quế Phương mừng rỡ, thân thiết nắm lấy tay của Giang Mật: "Mật Mật cô tốt quá! Anh họ của tôi đi công tác ở Thâm Quyến còn mang được rất nhiều khăn lụa từ đặc khu về đây, ngày mai tôi sẽ đem tặng cho cô một cái!"

Giang Mật rất bất ngờ với thái độ của Lâm Quế Phương, cha của Lâm Quế Phương là bí thư trong công sở ở trấn trên mà cha Giang là cán bộ ở thôn, cũng thường xuyên lên trấn trên họp. Nguyên chủ cũng có đi theo vài lần nên cũng gặp Lâm Quế Phương vài lần, nhưng mối quan hệ của họ cũng chỉ là gật đầu chào nhau mà thôi.

Trong ấn tượng thì Lâm Quế Phương rất kiêu ngạo, đột nhiên lại có thể xưng hô thân mật như vậy, xem ra là rất thích dưa chuột và cà chua.

"Cô không cần khách sáo, những món này cũng không có bao nhiêu tiền."

Lâm Quế Phương cảm thấy Giang Mật đã thay đổi, trước kia có gặp mặt qua vài lần, người này cũng không hề thật lòng còn có hơi keo kiệt, cô ấy còn thấy cô hơi chướng mắt.

Hôm nay Giang Mật bị một đám người chanh chua bắt nạt, nhưng cô vẫn có thể đáp trả khiến cho họ nghẹn lời, mấy bà nhiều chuyện cũng không nói gì được.

Lâm Quế Phương cũng nhìn Giang Mật với ánh mắt khác.

"Mật Mật, cô bận thì đi trước đi!" Lâm Quế Phương ngồi trở lại dưới mái hiên mát.

Ngón tay của Giang Điềm bấu vào lòng bàn tay, điều kiện trong nhà của Lâm Quế Phương không hề tệ, nhất là gia đình cô của cô ấy có quyền lực rất lớn.

Mẹ Triệu muốn gả Triệu Đông Mai cho con trai của cô Lâm Quế Phương, nên ngày hôm qua bà ta đã lên trấn trên mời mẹ Lâm đến đây ăn tiệc, thực tế thì mời mẹ Lâm đến đây để xem Triệu Đông Mai, cũng hiểu rõ tình hình nhà họ Triệu.

Nên Lâm Quế Phương cũng đi theo đến.

Mẹ Triệu thì tiếp đãi mẹ Lâm ở nhà họ Triệu, còn Triệu Đông Mai thì đi cùng Lâm Quế Phương đến đây chơi.

Lúc sau cũng không biết Triệu Đông Mai đã chạy đi đâu mất.

Thế mà lại để cho Giang Mật bắt được cơ hội khoe tài trước mặt Lâm Quế Phương!

Giang Điềm nghĩ đến việc mình đã hao tâm tổn sức tiếp đãi Lâm Quế Phương nhưng cô ấy chỉ thờ ơ, thế mà giờ lại chủ động thân mật với Giang Mật khiến cô ta ghen tị đến đỏ mắt.

Giang Mật nhìn thoáng qua sắc mặt ghen tị của Giang Điềm, cô cười lạnh một tiếng rồi dắt tay hai đứa nhỏ rời đi.

Hai đứa nhỏ giống hai trái cà tím bị héo.

Cô xoa xoa đầu cả hai, nhìn về phía Tiêu Lệ.

Tiêu Lệ nghiêm mặt, sắc mặt lạnh lùng cảm thấy bản thân mình không đáng là đàn ông, để cho vợ bảo vệ mình, nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh được bảo vệ nên trong lòng cũng nảy sinh một cảm xúc khác thường.

Anh nhìn cô nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ, anh chợt có một suy nghĩ thôi thúc muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, cũng muốn để cho cô có một cuộc sống tốt đẹp hơn ở mai sau.

"Mật Mật, Tiểu Lệ, hai đứa dẫn hai đứa nhỏ vào nhà ngồi đi." Mẹ Giang liếc mắt nhìn đám người khua môi múa mép, nếu hôm nay không phải Giang Mật trở về thì bà nhất quyết sẽ xé cái miệng thúi của mấy người này!

"Đi thôi." Tiêu Lệ cố nén thanh âm, đứng ở phía sau Giang Mật.

Giang Mật quay đầu nhìn thân hình cao lớn của chồng mình, giống như một bầu trời có thể giúp cô che mưa chắn gió.

Cô mỉm cười cong khóe mắt, ngọt ngào nói: "Được."

Mẹ Giang chờ hai vợ chồng son vào nhà rồi nói với mấy đứa con trai: "Hai đứa đi bắn pháo trúc đi."

Sau đó cởi tạp dề bên hông mình xuống, giũ vài cái rồi đi theo vào phòng phía Bắc.

Nhà họ Giang là là một đại viện, phòng lớn ở phía Bắc, phòng thứ hai ở phía Nam.

Hôm nay hai nhà xem như hoàn toàn trở mặt.

Anh cả Giang Kiến Quốc cùng anh ba Giang Kiến Dân, mỗi người xách một dây pháo buộc vào trên cây trúc, rồi cho nổ vài phát.

Anh hai Giang Kiến Quân thì nhíu mày, kéo tay vợ mình: "Em ở đây làm gì? Em gái về nhà sao em không vào phòng bếp phụ việc với mẹ?"

"Muốn đi thì anh tự mà đi em không đi, mẹ cũng thật là cãi nhau để làm gì? Nhà họ Triệu mời mọi người đến ăn tiệc em thấy có không ít món ăn đâu, bình thường chúng ta cũng không ăn nhiều thịt cá như vậy. Có lợi không chiếm thì quá ngốc!" Chị dâu thứ hai nhà họ Giang khó chịu, nén giận nói: "Giết gà đang đẻ trứng trong nhà, thì con trai chúng ta làm sao còn được ăn trứng hấp nước đường nữa chứ?"

Giang Kiến Quân phiền muộn: "Em gái và em rể là lần đầu tiên về nhà, mẹ giết gà để đãi thì có gì mà giận? Trong nhà cũng không phải chỉ có một hai con gà, sao có thể để con trai của em thiếu thốn được?"

"Con tôi, con tôi, Giang Kiến Quân, đứa con trai này chẳng lẽ chỉ là con của mỗi mình tôi sao? Anh có là con người không?" Mắt của chị dâu thứ hai nhà họ Giang đỏ lên, trong lòng không thể không tủi thân vì mọi người đều yêu thương Giang Mật!

Cô ta khóc nói: "Tôi là đang vì ai? Còn chẳng phải vì cái nhà này sao? Trong lòng anh chỉ có mỗi em gái anh sao có thể để ý đến tôi và con trai? Tôi không thể sống tiếp như vậy được nữa ngày mai tôi sẽ về nhà mẹ đẻ!"

Cô ta quay đầu đi về phía phòng của mình.

Giang Kiến Quân nghe vợ mình nói muốn về nhà mẹ đẻ, anh ấy cũng vội chạy theo vào phòng để dỗ dành cô ta.

Mẹ Giang thấy con trai thứ hai cùng con dâu thứ hai một trước một sau chạy vào phòng, bà mắng một câu: "Nhu nhược."

Vợ chỉ mới làm ầm ĩ, con trai bà đã ngoan ngoãn theo sau.

Mẹ Giang không thích cô con dâu thứ hai so đo từng tí này, chỉ có cô ta mới được lợi chứ không muốn cho ai một sợi chỉ, hay cây kim nào.

Mấy đứa con trai còn lại thì ở nhà chính nói chuyện.

Mẹ Giang cùng Giang Mật, Tiêu Dương, Noãn Noãn ở trong phòng, bà ở trong phòng lấy từ cái hộp ra hai cây kẹo mạch nha chia cho hai đứa nhỏ.

Tiêu Noãn Noãn đỏ mắt, cả nhà bọn họ đều bị người trong thôn ghét bỏ, hôm nay làm liên lụy đến chị dâu cũng bị người ta mắng, cô bé sợ chị dâu sẽ không thích anh em bọn họ nữa.

"Cháu cảm ơn bác gái." Tiêu Noãn Noãn dùng nắm tay nhỏ dụi mắt, nhỏ giọng nói: "Kẹo này để dành cho chị dâu ăn, anh cả đã nói tâm trạng không tốt ăn kẹo vào sẽ trở nên vui vẻ."

Mẹ Giang đau lòng cho mấy đứa nhỏ, đem kẹo nhét vào tay cô bé: "Noãn Noãn ăn kẹo vui vẻ thì chị dâu của cháu cũng sẽ vui vẻ."

Tiêu Noãn Noãn tròn mắt ngơ ngác nhìn mẹ Giang, dường như không ngờ bà không ghét bọn họ.

Giang Mật sờ túi tiền nhỏ của mình: "Chị vẫn còn kẹo nè." Cô cầm lấy một cây kẹo mạch nha, đặt ở trong tay Tiêu Noãn Noãn: "Em cầm đem cho anh cả ăn đi."

Tiêu Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu, đứa nhỏ nghe lời sẽ có người thích, đứa nhỏ không nghe lời sẽ khiến người ta chán ghét.

Giang Mật biết mẹ Giang có chuyện muốn hỏi mình, vì vậy cô cũng cho Tiêu Dương rời đi trước: "Dương Dương, em cũng đi cùng em gái đi."

Từ đầu đến giờ Tiêu Dương vẫn luôn cúi đầu, khuôn mặt trắng bệch, giống như đã hiểu vì sao Giang Mật không muốn gả cho anh trai mình, cậu nhanh chóng nhận lấy kẹo mạch nha trong tay của mẹ Giang, cũng không dám liếc mắt nhìn cô một cái, dưới chân như đạp gió mà vội vàng đi ra ngoài cùng Tiêu Noãn Noãn.

Mẹ Giang đóng cửa phòng, bà nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ để nhìn ngắm Giang Mật, sắc mặt của cô rất tốt, hồng hào, không có vẻ gì là chịu tủi thân.

"Mật Mật, trong lòng con có trách cha mẹ không?" Mẹ Giang buồn bã, hai mẹ con nói chuyện với nhau: "Cha con nhờ mẹ gửi mấy câu với con, hiện tại Tiêu Lệ không có tiền đồ so ra còn kém xa Triệu Đông Hải. Đó là do cậu ấy còn đang vướng hai đứa em, chờ cho đến lúc tay chân không bị gò bó nữa thì cuộc sống cũng sẽ không còn vất vả như vậy, cậu ấy là sinh viên duy nhất trong thôn, như vậy có thể cho thấy cậu ấy là người rất thông minh.

Vì em trai và em gái nên mới nghỉ học, chứng minh được cậu ấy rất trọng tình trọng nghĩa, con cùng cậu ấy vượt qua giai đoạn khó khăn thì trong lòng cậu ấy sẽ nể phục con, cũng sẽ không làm chuyện cặn bã là vứt bỏ vợ mình.

Còn Triệu Đông Hải, nhân phẩm của người này quá tệ, hiện tại thì dỗ dành con tâng bốc con, nhưng chờ đến khi cậu ta chán con thì cuộc sống của con cũng sẽ không còn tốt đẹp gì. Còn Tiêu Lệ chỉ mới hai mươi ba tuổi, đây là lúc tuổi trẻ còn khỏe còn mạnh mẽ, cậu ấy lại là người có thể chịu được khổ cực, người như vậy làm sao có thể không trở nên nổi bật được chứ?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp