Lận Thừa Hữu lười biếng nói: "Nương tử nói đúng, yêu quái này vóc dáng không nhỏ, một bữa quả thật không ăn hết, đem về nhà ngâm rượu từ từ cũng được, nếu hôm nay ăn cánh tay của nó, ngày mai ăn đầu nó, nếu một người ăn không vui cứ mời người thân bạn bè đến ăn cùng là được."
Lão yêu nghe xong máu nóng xông lên, nâng người lên có vẻ như muốn ra khỏi trận, mọi người nhìn thấy thì tim nhảy lên cổ họng, ai ngờ lão yêu bị kích động một hồi, nhưng vẫn ngoan cố nhịn được.
Đằng Ngọc Ý không ngừng toát mồ hôi trộm, cố gắng đến thế lão yêu vẫn không chịu bị lừa, thời gian không còn nhiều nữa, nếu cứ tiếp tục thế này trong sân không người nào có thể chạy thoát.
Lận Thừa Hữu lại vững vàng như núi Thái Sơn, chậm rãi xoay chuôi kiếm: "Nhân lúc con yêu quái này không dám nhúc nhích, thử xem kiếm phỉ thuý này tốt hay là kiếm Cửu Thiên Huyền tốt.”
Y cười giễu cợt, hai tay duỗi nhẹ, nhảy xuống khỏi xà nhà, rút kiếm trên không chỉ thẳng vào giữa lông mày lão yêu .
Lão yêu biết uy lực của kiếm phỉ thuý, biết nghênh người cản chính là ngõ cụt nên ngẩng mặt lên trời ngã xuống, ngoan cố bay lên không, tối nay thật sự đã gặp hai khắc tinh, vừa đả thương Lận Thừa Hữu, lại lòi ra thêm một Đằng nương tử, nếu đổi lại Đằng nương tử đâm tới thì còn dễ, không cần chờ đối phương đến gần mình, ở phía xa bà cũng có thế đánh cho vỡ nát, nhưng kiếm lại cứ nhất thiết rơi vào tay của Lận Thừa Hữu.
"Thế tử đã gần đến nhược quán (20 tuổi), làm sao có thể giống như chưa từng thấy mỹ nữ, ngang nhiên thèm nhỏ dãi da thịt của ta, cũng không sợ người ta giễu cợt."
Bà cười duyên, cố ý bay quanh trận, Lận Thừa Hữu muốn ép bà ra khỏi trận, bà cứ muốn dụ hắn vào đấy.
Lận Thừa Hữu đột nhiên ngừng bước, cười xấu xa bay về phía sau:
"Bỏ đi, ngươi có phải hại người quá nhiều không? Tướng mạo xấu xí đến vậy, ngươi đã từng nghe qua câu ‘tâm sinh tướng’ chưa, cho dù là ở trong đám yêu quái, bộ dáng này của ngươi thật sự là quá xấu xí, người đừng nói ăn thịt của ngươi, nhìn thêm đã thấy ngán lắm rồi.”
Sắc mặt lão yêu thay đổi rõ rệt, bà đã tu luyện hàng trăm năm nhưng chưa từng tu luyện được một dung nhan xinh đẹp, nếu không phải mấy tháng trước bắt đầu chiếm giữ tấm da mỹ nhân, bà vẫn là một khuôn mặt xấu xí như cũ.
Lần lượt chiếm lấy thân xác của hơn mười nữ tử, nhưng không được hợp ý cho lắm, đến khi gặp An Quốc Công phu nhân mới biết được tuyệt sắc là thế nào.
Sau khi trở thành đại mỹ nhân được vài tháng, bà gần như quên mất mình vốn là người như thế nào, lời nói của Lận Thừa Hữu giống như lưỡi dao sắc bén, lập tức đâm thẳng vào tim gan bà.
Ánh mắt bà như mũi tên độc, môi bắt đầu co rút: ”Ngươi tìm chết!”
Lận Thừa Hữu đổ thêm dầu vào lửa: "Đằng nương tử, cô thật sự muốn ăn nó sao, không sợ bị khí độc của nó làm hỏng dung mạo hả?"
“Cũng đúng.” Đằng Ngọc Ý đổi ý, “Hay là thu về cho trâu bò ăn.”
Lão yêu hai mắt đỏ ngầu, chịu không nổi nữa, giẫm hai chân từ dưới đất bật dậy: "Tên điên không biết sống chết, đêm nay ta sẽ cho ngươi biết mùi vị của sống không bằng chết."
Trong phút chốc, Lận Thừa Hữu cười xoay người bỏ chạy, không ngờ động đến chỗ đau, thân người lắc lư ngã xuống đất.
Tuyệt Thánh và Khí Chí sợ hãi: ”Sư huynh!”
Chúng hộ vệ thất kinh, cũng điên cuồng chạy lại.
Lão yêu phẫn hận thấu trời, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này, có thể xé đôi Lận Thừa Hữu ra mà không cần đuổi ra khỏi trận.
Lận Thừa Hữu quả nhiên bị thương rất nặng, cúi đầu không ngừng ho khan, lão yêu cười nham nhở, trong tay đang chuẩn bị phát lực, nào ngờ Lận Thừa Hữu lại thấp giọng cười hai tiếng, đột nhiên lật tay siết chặt móng của bà, nhân lúc lão yêu chưa kịp thu tay kéo bà bay thẳng lên không.
Chiêu này không kịp đề phòng, lão yêu thầm mắng không ổn, chỉ thiếu vài ngụm linh lực cuối cùng, thế mà bị mắc câu của Lận Thừa Hữu, may mà trận pháp ở ngay dưới chân, quay xuống cũng còn kịp.
Bởi vì gấp gáp muốn thoát thân, bà phóng ra từng đám sương mù màu đen mạnh như ngọn lửa, Lận Thừa Hữu ném bà sang một bên trong miệng hét lên: "Đổi trận!"
Hai đạo sĩ nhỏ chỉ biết kêu khóc không ngờ nhảy lên, phất đạo bào chạy như bay trong sân, giao thoa qua lại trong nháy mắt đã thay đổi một trận khác.
Lão yêu thầm nói không ổn trong lòng, vội vàng cao giọng niệm chú, dây leo dưới chân nghe thấy tiếng gọi, dài ra mấy thước vọt tới quấn lấy chân bà, định gọi bọn chúng kéo bà trở lại trận, nào biết trong nháy mắt, phía sau vọt tới hai kim quang, kim quang đan xen vào nhau, uốn lượn hướng lên trên, đụng phải tấm lưới vàng trên đầu, ba đường kim quang hợp lại thành một, lão yêu cảm thấy dưới lòng bàn chân có lực lớn tập kích đến, không kịp nhảy vào trong trận đã bị đẩy ra xa xa ra ngoài trận.
Lão yêu trong lúc hoảng loạn rơi xuống mái nhà, không dễ dàng gì mới lấy lại sức, chật vật ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lận Thừa Hữu đứng ở trên cây cách đó không xa, cười như không cười nhìn bà.
“Ngươi có thể ngăn ta hấp thụ linh lực, ngăn ta trở thành ma sao?”
Lão yêu nghiến răng căm hận, Lận Thừa Hữu tìm mọi cách dụ bà ra khỏi trận, đạo sĩ nhỏ phụ trách phong ấn đường lui của bà ta, đáng hận sao bà lại bị Lận Thừa Hữu dắt xoay mòng mòng, nhưng không biết ba người họ đã truyền tin như thế nào ngay dưới mũi bà.
Lận Thừa Hữu không cần giả ngu với lão yêu, ném thẳng kiếm phỉ thuý cho thị vệ bên dưới: "Trả lại cho Đằng nương tử."
Tiếp đó nhảy xuống cây: ”Ra tay, đổi trận Huyền Thiên.”
Đạo sĩ nhỏ cao giọng đáp ứng: ”Vâng.”
Đằng Ngọc Ý nhận lấy kiếm phỉ thuý, xoay người dìu Đỗ phu nhân rời đi, thành công dụ yêu quái ra ngoài, chuyện tiếp theo dễ giải quyết hơn rồi.
Dưới ánh trăng, lão yêu nhìn thấy rõ ràng, cổ áo trắng như tuyết của Lận Thừa Hữu lốm đốm vết máu, hắn vốn đã bị tổn thương đến phổi, vừa mới dùng hết nội lực kéo bà ra khỏi trận, bây giờ đã nỏ mạnh hết đà, không chống đỡ được bao lâu nữa.
Thấy Đằng Ngọc Ý định bỏ chạy, bà lập tức đổi ý, bỏ Lận Thừa Hữu sang một bên, chạy đuổi theo tập kích Đằng Ngọc Ý.
Đằng Ngọc Ý chuồn nhanh, chớp mắt đã chạy đến cổng.
Lão yêu lao dọc theo mái hiên, đêm nay bà đuổi đến Tử Vân Lâu, ngoài việc báo thù một kiếm đó còn vì ngũ tạng của An Quốc Công phu nhân đã quá yếu, thay vì lãng phí linh lực của bản thân để tiếp tục kéo dài cơ thể hư nhược đó, chi bằng đi tìm một lớp da tươi trẻ mới của mỹ nhân.
Đằng Ngọc Ý sinh ra đã mảnh mai tươi đẹp, tuy không đẫy đà như An Quốc Công phu nhân, nhưng có tư thái lả lướt của thiếu nữ hơn một chút, bà rất kinh ngạc với tư sắc của Đằng Ngọc Ý, sớm đã có chủ ý này.
Điều kỳ lạ là khi biết bà đang đuổi theo Đằng Ngọc Ý thì ba người phía sau cũng không ngăn cản, chỉ nghe đạo sĩ nhỏ nói: "Sư huynh, huynh thật sự muốn sử dụng trận pháp này sao?"
“Đã bố trí rồi, còn huyên thuyên cái gì?”
"Nhưng đệ vừa mới nhớ tới, Sư tôn nói trận Huyền Thiên cần chủ trận là cơ thể đồng nam... nếu không sẽ không những không lên trời được mà còn hại người bày trận..."
“……”
Một người khác cũng nói: "Tuy rằng trận pháp này có thể giết chết tứ phương, nhưng nếu Sư huynh không phải ... ngươi cũng không cần miễn cưỡng, cùng lắm trước tiên dùng trận pháp khác bắt lão yêu, chờ trở về Thanh Vân Quan lại bày trận trấn áp nó."
Yêu cây cười thầm, quả nhiên trẻ nhỏ đầu óc non nớt, đối mặt với một công tử ăn chơi như Lận Thừa Hữu vẫn có thể hỏi những câu ngu ngốc như vậy.
Có vẻ như trận này không thể bày được, bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Đám đông chạy tán loạn tứ phía, Đằng Ngọc Ý bộ dáng lanh lẹ, dẫn đầu chạy ra ngoài sân, lão yêu bị kích động nên đuổi theo không dứt cả một đoạn đường.
Đằng Ngọc Ý kinh hãi không thôi, cách bức tường vừa chạy vừa chửi bới: "Yêu quái, ngươi chết đến nơi rồi còn muốn hại người, hãy xem xem kẻ nào đứng sau lưng ngươi kìa."
Lão yêu: "Ngươi còn mong đợi Lận Thừa Hữu cứu ngươi sao? Hắn bị ta đánh đến mức nguyên khí tổn hại nặng, sớm đã ốc còn không mang nổi mình ốc."
Đằng Ngọc Ý cười lạnh: "Ta cũng không trong mong ai hết, nhưng nếu ngươi không sợ móng trái bị ta chặt đứt, có thể tới đây thử xem."
Lão yêu nhớ lại Đằng Ngọc Ý và Lận Thừa Hữu đã phối hợp với nhau để dụ bà ra khỏi trận như thế nào, tức giận đến ngứa ngáy, phẫn hận đấm vỡ bức tường trước mặt thành đôi, chồm tới muốn bắt lấy Đằng Ngọc Ý. Bỗng nhiên phát giác cơn gió kỳ lạ úp tới sau lưng, nhẹ nhàng và chậm rãi, như bông như tơ.
Trong đầu lão yêu trỗi dậy một dự cảm không lành, muốn quay đầu thăm dò, nhưng sức mạnh kỳ dị bỗng trỗi dậy, như thể hùng binh hội tụ đánh trống khua chiêng, điều khiển ngàn cờ trăm binh, sức mạnh dời núi lấp biển đè lên đỉnh đầu bà ta.
Trong đầu lão yêu nổ mạnh một tiếng, tập trung toàn bộ tà khí trong cơ thể để chống lại, nhưng sức mạnh kỳ lạ này rất khác với những thuật pháp gặp phải trước đó, nó chứa đựng chính khí vô hạn, căn bản không để bà được phép né tránh, sức mạnh ngàn cân đập mạnh xuống .
Lão yêu cứng ngắc trên không trung, hồn phách dường như bị nghiền nát thành từng mảnh, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về phía trước, liền thấy trong sân có rồng lửa lượn lờ quanh quẩn, hơn nửa tà vật đều bị quấn chặt, không phải kêu gào thảm thiết thì sẽ chớp mắt bị đốt thành tro đen.
Gió đêm truyền đến tiếng tụng kinh trầm thấp gõ kim vỗ ngọc, nhẹ nhàng vui vẻ như nước, cẩn thận lắng nghe, là giọng của Lận Thừa Hựu .
“Tinh thần và hình thể hợp nhất, ta đến chế ngự ma quỷ.”
“Phá——“
Hai tròng mắt lão yêu hơi lồi, còn chưa kịp giãy dụa, một tia sáng như ánh tuyết, đập mạnh vào mệnh môn bà.
Lão yêu rú lên thảm thiết, liều mạng thoát ra khỏi vòng trói buộc, nhưng ánh tuyết như linh xà đã bò lên quấn lấy bà, đem trói chặt bà lại.
Lận Thừa Hữu treo lơ lửng trên không trung, giọng niệm chú một lúc một cao khiến lão yêu không khỏi rùng mình. Từ mặt cho tới cần cổ, từ tấc từng tấc lộ ra vỏ cây thô ráp mà nâu, toạc dài trên vai dần dần hoá thành nhánh dây.
Nhìn thấy trăm năm công lực bị hủy trong một chốc, lão yêu hối hận cũng đã quá muộn, không kiềm được khóc to nỉ non.
Giọng điệu bà thê lương tựa như đau khổ không muốn sống, Lận Thừa Hữu không chút động lòng, đạo sĩ nhỏ và thị vệ lại động lòng trắc ẩn, trong bụng ít nhiều cũng thương tâm, tựa như bị trận khóc này câu dậy.
Lận Thừa Hữu thầm mắng trong lòng, đến lúc này còn giở trò đồi bại, xả hết một thân tà khí quấy rầy tâm trí người khác, người không biết đề phòng thường sẽ ngấm vào xương tủy lúc nào không hề hay biết.
Y gỡ lá bùa của Trấn Đàn Mộc, phất cao tay áo, đánh ra Trấn Đàn Mộc, lão yêu bị đánh cho hoảng hốt, tiếng khóc đột ngột dừng lại.
Tuyệt Thánh và Khí Chí lắc đầu, nhất thời tỉnh lại.
Lận Thừa Hữu rơi lại trong trận, lôi lão yêu đã mất hết công lực đến phía trước, cười hỏi:
"Chơi nhiều chiêu như vậy, có phải muốn ta tha cho ngươi một mạng?"
Lão yêu đảo trừng mắt, run rẩy liều mạng gật đầu.
"Ngươi thành thật trả lời ta vài câu, nếu ngươi trả lời được ta có thể xem xét không đánh người về lại nguyên hình."
Lão yêu kêu huhu, đương nhiên là cầu còn không được.
"Mấy tháng trước, ngươi chỉ là một yêu cây dưới chân núi Lễ Tuyền, không thể vào Ma Đạo, bản lĩnh khá tầm thường, từ khi lẻn vào Trường An, trong ba tháng này ngươi đã giết hơn chục nữ tử, là ai đã khai sáng cho ngươi tu luyện Ma Đạo? Ai dạy ngươi tâm pháp đoạt cơ thể? Đêm nay ngươi lẩn vào rừng trúc bên sông, là có người đợi ngươi ở đó hay chỉ đơn thuần vì muốn giở trò tà ác?"
Vẻ mặt lão yêu rất phức tạp, chần chừ một chút, chỉ vào cổ họng của mình.
Lận Thừa Hữu búng ngón tay, lão yêu ho khan mấy tiếng, trầm giọng nói:
"Tất cả đều là tình cờ, không ai chỉ điểm cho ta, ta khổ luyện ở trên núi, đêm hôm đó gặp phải cơn giông bão, vì để tránh tai nạn nên xông vào hang núi để trú, không may gặp phải núi lở, kẹt trong hang mấy tháng trời, trong lúc vô ý nhìn thấu đạo trời, cách cướp cơ thể là ta tự mình ngộ ra, đêm nay đến rừng trúc là vì không thể kiên nhẫn dùng công lực kéo dài mạng cho An Quốc công phu nhân, muốn đổi một cơ thể Mỹ nhân mới."
Lận Thừa Hữu cười gật đầu, phất tay áo bào, lửa nóng trên người lão yêu lại bùng cháy lần nữa, từng khúc xương như có mười vạn con kiến bò vào, khiến người ta đau đến không muốn sống.
Lão yêu than khóc thảm thiết: "Thế tử không tin ta, ngươi có thể tự mình ra sau núi Lễ Tuyền tìm. Đỉnh núi ta ở ngàn năm không có người lui tới, từ lâu đã trống không."
Lận Thừa Hữu lại vô cùng sắt đá, không những không dừng tay, còn ra hiệu Tuyệt Thánh và Khí Chí niệm nhanh hơn.
Lão yêu không chịu được sỉ nhục, gào giọng chửi rủa, "Lận Thừa Hữu! Tiểu nhân nhà ngươi, đã nói tha cho ta một mạng sau khi trả lời xong, sao ngươi có thể nuốt lời?"
Giọng nói của bà vừa rơi xuống, lá bùa đã biến thành một con rồng lửa leo lên hai chân của lão yêu, lần này nửa thân dưới của nó thậm chí đã biến thành một gốc cây.
Trong nụ cười của Lận Thừa Hữu lộ ra tia tàn nhẫn: "Ngươi đã giết nhiều sinh linh như vậy, còn hi vọng không phải chịu khổ? Ta không có nhiều cơ hội cho ngươi, đừng mong nghĩ giở trò quỷ, nói thật cho ta biết, người đã khai sáng cho ngươi rốt cuộc là ai?"
Trong lòng lão yêu biết sau hai lần nữa, nhất định sẽ bị đánh trở lại như nguyên hình, trăm năm đau khổ tu luyện của nó làm sao có thể cam tâm trở lại làm một cây cổ thụ ngu dốt? Giằng co rồi lại giằng co, chỉ có thể nuốt hận vào trong:
”Ta nói, ta nói…”
Nó nuốt nước bọt định mở miệng thì màn trời bỗng sáng lên, từ mái vòm trên đầu phát ra âm thanh ầm ầm, mọi người chưa kịp phản ứng thì một luồng sáng như điện quang đã cuồn cuộn đánh xuống.
Sắc mặt Lận Thừa Hữu khẽ biến, thứ này chạy thẳng về phía mắt trận, rõ ràng là tới cứu lão yêu.
Y nhanh mắt lẹ tay, vội kéo yêu cây bay về sau, bùa rồng mất đi sự khống chế của y ngay lập tức đánh lão yêu trở lại nguyên hình.
Sấm sét kỳ lạ dường như đã phát giác được gì đó, cư nhiên rẽ trong không trung, hóa thành một đám sương trắng biến mất giữa không trung, đến đi vô hình, như thể chưa từng xuất hiện trước đây.
Tuyệt Thánh và Khí Chí triệu hồi Trấn Đàn Mộc, bay lên ôm lại gần, cúi nhìn xuống nguyên hình lão yêu, một cây non không thô không mỏng phía trên có rêu xanh quấn quanh, mùi hương lạ lùng xộc đến.
Hai người kinh hồn chưa yên: ”Sư huynh, sấm sét quái lạ đó là đến cứu lão yêu sao?”
Lận Thừa Hữu nhìn chằm chằm phương hướng tia điện quang đến, từ trong tay lấy ra giun khoá hồn trói cây non ném cho hai người: "Về lại trong Phá Tà Kết đợi."
Sau đó hướng đến đám thị vệ vẫn đang lau mồ hôi: "Các ngưoi nhanh chóng đưa những người bị thương và An Quốc công phu nhân sắp xếp trong Chiêu Lạc Hiên, ta đi một chút rồi trở lại."
Y nhảy lên bức tường, trong thoáng chốc hoà vào trong đêm đen.
***
Sân Chiêu Lạc Hiên chật chội, tổng cộng chỉ có một phòng ngủ, hai nhà Đằng Đổng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành định cư ở cùng một nơi.
Hầu hết cung nhân đều sợ đến vỡ mật, thị vệ cũng còn sót lại sợ hãi, cho đến khi sắp xếp đâu ra đấy mọi người vẫn có chút hồn lìa khỏi xác.
Hai chân Đỗ phu nhân run lên, bà vỗ về Đằng Ngọc Ý trong vòng tay của mình, Đằng Ngọc Ý nhớ lại tình hình ban nãy cùng Lận Thừa Hữu đối phó với lão yêu, trong bụng đầy nghi hoặc, Lận Thừa Hữu không chỉ truy hỏi vì sao lão yêu lại đến rừng trúc, còn đoán được có người đang đợi nó ở đó, điểm này nàng chưa từng nghĩ tới, khi đó nàng cùng đám Đoan Phúc đuổi đến trong rừng chỉ có lão yêu và chủ tớ biểu tỷ, chỉ biết rằng biểu tỷ đã bị tấn công mà nguyên nhân lại không biết một chút.
Nếu lão yêu không tình cờ xông vào rừng trúc mà là đến điểm hẹn, thì kẻ đó trốn ở đâu? Biểu tỷ bị lão yêu tấn công, chẳng lẽ là biểu tỷ vô tình đụng phải chuyện gì sao?
Đằng Ngọc Ý gắng nghiền ngẫm một lúc, càng nghĩ càng sợ hãi, bỗng nghe thấy tiếng dì gọi biểu tỷ mới hoàn hồn lại.
Thuốc mà Lận Thừa Hữu đưa có tác dụng thần kỳ, màu vàng kỳ quái trên người biểu tỷ đã tiêu mất, Bạch Chỉ và Hồng Nô tuy vẫn đang hôn mê nhưng cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt lên.
Đoan Phúc bị đặt ở dưới hành lang, lúc Đằng Ngọc Ý đi tới xem hô hấp cũng dần dần ổn định.
Trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, An Quốc công phu nhân và nhị nương tử nhà Đổng huyện lệnh nằm cạnh nhau, một người hơi thở mỏng manh, người kia vẫn đang hôn mê bất tỉnh vì chưa dùng thuốc.
Quản gia nương tử tìm đường sống trong kẽ chết, sau khi lấy lại sức, nhớ đến tất cả những viên thuốc mà Lận Thừa Hữu đưa cho đều bị mấy người Đằng gia giành mất, mà hiện tại mấy người Đằng gia uống thuốc đều khởi sắc, chỉ có nhị nương tử nhà bà tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, bà không tự chủ lòng nóng như lửa đốt, vừa chăm sóc Đổng Nhị Nương, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Đằng Ngọc Ý, lánh mắt che che giấu giấu lấp đầy oán trách và uất hận.
Đằng Ngọc Ý nhận thấy tầm mắt phía sau quay đầu lại xem chuyện gì xảy ra, lúc này cung nhân bước vào nói:
“Trước khi đi thế tử căn dặn ngài có việc cần tra rõ, trong phòng đa số đều là những tiểu nương tử chưa lập gia đình, lệnh cho nô tỳ sắp xếp trước một chút.”