Tử Vân Lâu nằm bên bờ sông, đối diện với Nguyệt Đăng Các.

Trải qua sự việc ban nãy, không ai dám đi đường tắt, vòng qua rừng trúc đi ra đại lộ, chạy một hồi lâu mới đến được bờ sông.

Nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ xe, Đằng Ngọc Ý nhìn vết thương trên lòng bàn tay của biểu tỷ, vết thương chưa lành, cực kỳ mỏng và sâu, vốn nghĩ là vết thương do quái vật gây ra, càng nhìn càng giống do kéo cắt giấy đâm vào.

“Dì nhìn xem.”

Đỗ phu nhân nắm tay Đỗ Đình Lan kiểm tra qua lại, run rẩy nói: "Lúc sáng ra ngoài vẫn còn tốt, đa phần là do yêu quái gây ra.”

Đằng Ngọc Ý nghi hoặc, móng vuốt của quái vật to như cái quạt hương bồ, nếu cố tình bắt lấy, tay của biểu tỷ đã bê bết máu rồi, làm sao chỉ có một vết thương mỏng manh như thế được?

"Dì này, trước khi đi tỷ có nói với dì là muốn ra ngoài am không?"

Đỗ phu nhân rưng rưng nước mắt nói: "Có bao giờ nói với ta đâu? Ta đến phía trước xem tạp kỹ, tỷ con nói chán muốn ở lại hội đường nghỉ ngơi. Ta nghĩ xem hết tạp kỹ sẽ về thành, nên cũng không ép buộc nó. Không ngờ đứa nhỏ này lại quay đầu rời khỏi am, lại đụng phải chuyện kỳ lạ như vậy."

Bà hoảng hốt một lúc, nắm lấy tay Đằng Ngọc Ý, trầm giọng hỏi: "Bé ngoan, con và tỷ tỷ thư từ qua lại, có bao giờ con nghe nó nhắc đến tiểu lang quân nhà nào trong thư không?"

Đằng Ngọc Ý đã nghĩ đến chuyện này cả ngàn lần rồi, nhưng hơn nửa năm rồi cô vẫn chưa gặp lại biểu tỷ kể từ khi tai nạn xảy ra, hai người cách nhau hai nơi, với tính tình thận trọng của biểu tỷ, có tâm sự sẽ mặt đối mặt kể cho nàng nghe chứ không bao giờ đặt nó trên đầu bút.

“Tỷ tỷ cách ba hôm dăm bữa sẽ gửi những vật kỳ thú cho con, trong thư không hề nhắc đến chuyện gì khác, con lại muốn hỏi dì, mấy ngày nay tỷ tỷ ở trong phủ có gì bất bình thường không?”

Đỗ phu nhân vô cùng lo sợ, nghĩ tới nghĩ lui một lúc lâu:

"Không phải con không biết tỷ tỷ mình, nó trước giờ luôn ổn trọng, việc gì cũng chu đáo. Cho dù có chuyện không vui xảy ra, nó cũng không bao giờ biểu hiện ra trên mặt. Mấy hôm nay ta thấy nó hơi chán nản nên có để ý đến sinh hoạt thường ngày của nó, lạ là cũng không thấy có gì khác lạ, mấy ngày trước nghe tin con đến Trường An, nó chuyển hết chăn ga gối đệm của con đến phòng của nó, ý muốn con cùng ăn ngủ chung, một mực sắp xếp hết tất thảy cho con, ta thấy nó vui vui vẻ vẻ cũng không giống bộ dáng có tâm sự, cho nên ta liền không để ý nữa."

Bà hối hận vỗ trống ngực: "Ta cũng hồ đồ, trong am ngư long hỗn tạp, làm sao có thể để nó một mình ở lại hậu uyển! Nếu không cứu được thì ta không sống nổi nữa."

Đằng Ngọc Ý nắm lấy vai Đỗ phu nhân: "Chúng ta đã mời Thanh Hư đạo trưởng, còn sợ tỷ tỷ không cứu được sao? Tỷ tỷ bây giờ đang rất gấp gáp chờ được chẩn trị, mọi việc đều cần dì quyết định, nếu như dì rối tung lên rồi, chúng ta làm sao có thể giải quyết việc tiếp theo?"

Đỗ phu nhân sửng sốt một hồi, lau nước mắt gật đầu: "Bé ngoan, vẫn là con sáng suốt, là dì lo lắng váng đầu rồi.”

Nói xong, tự mình trấn tĩnh lại, vén màn nói với hạ nhân: "Phái người vào thành báo tin tức cho lão gia và công tử càng sớm càng tốt! Càng nhanh càng tốt!"

Đằng Ngọc Ý trầm mặt nhớ lại tình cảnh trong rừng, vừa lúc xe ngựa đi ngang qua Nguyệt Đăng Các, nàng vô thức quay đầu nhìn ra ngoài.

Ánh đèn trong tòa lầu lóa mắt, tiệc tiến sĩ đã bắt đầu rồi.

Khách khứa đều đã ngồi kín, cửa sổ Lâu Các đóng chặt, từ bên ngoài đừng mong nhìn được chút manh mối nào, nàng nhìn kỹ một lúc lâu, dù có nghi ngờ đến thế nào nàng cũng đành bó tay.

Đến trước Tử Vân Lâu, một cung nhân lớn tuổi đến nghênh đón nói: "Đạo trưởng ban đầu uống rượu trong tòa lầu, nghe nói trận mã cầu ở Nguyệt Đăng Các đã bắt đầu, lập tức không thấy tăm hơi. Quận vương điện hạ sợ chậm trễ, lệnh cho lão nô đứng đây đợi, tự mình đi Nguyệt Đăng Các tìm đạo trưởng rồi."

Đỗ phu nhân không khỏi băn khoăn tự hỏi, tại sao đường đường một vị lão đạo trưởng lại có hứng thú với mã cầu, vội vàng xuống ngựa nói: "Mọi chuyện đành phiền Quận vương điện hạ vậy."

Lão cung nhân ra lệnh cho mọi người vác vài chiếc cáng lồng đến: “Quận vương điện hạ thường nhớ ơn Đằng tướng quân năm đó, trùng hợp tối nay gặp được, kết cỏ ngậm vành là chuyện thường tình của con người, huống hồ những vị này lại đang lúc gặp nguy hiểm tính mạng, dù cho không có giao tình năm đó, điện hạ cũng không thể bàng quan không quan tâm được.”

Đúng lúc này, gió đêm thổi tung tấm rèm che trước lồng cáng, Đỗ Đình Lan sặc một ngụm gió, mặt mũi phủ lên một tầng xám vàng dọa người, mũi phập phồng động đậy, nôn ra một cái ngụm lớn máu đen.

Tình cảnh này thật cố quái không diễn tả nổi, Đằng Ngọc Ý và Đỗ phu nhân run lên, vừa lấy khăn lau vết máu, vừa lo lắng nói: "Ta nghĩ không thể để gió lạnh thổi vào được, xin công công đưa chúng ta vào bên trong."

Lão cung nhân biết gặp phải tà vật, cũng biết nguy hiểm như thế nào, vội vàng nói: "Mau cùng lão nô vào, Nhị nương tử của huyện Vạn Niên vừa rồi cũng bị dọa cho sợ hãi, vốn đang chuẩn bị trở về kinh thành chữa trị, nghe nói quận vương điện hạ mời Đạo trưởng, cũng vào Tử Vân Lâu tạm thời dưỡng thương rồi."

Đỗ phu nhân gật gật đầu, yến tiệc của Bệ hạ thường chỉ cho các quan tam phẩm trở lên tháp tùng, nếu không có lời mời của quý nhân, các quan chức bình thường không được vào Tử Vân Lâu.

Ngoài sảnh trước của Tử Vân Lâu, còn có hơn chục tòa nhà phụ lớn nhỏ, chiếm cả một vùng rộng lớn, có thể chứa cả nghìn người.

Lão cung nhân không mang bọn họ đi tòa lầu chính, trực tiếp mang họ đến toàn nhà ở phía sau.

Hầu hết các nữ quyến của nhà quan viên đều dự yến tiệc ở tòa nhà chính, nhưng cũng có không ít phu nhân phục sức châu ngọc ở những tòa khác, trước đây, nếu các nữ quyến chẳng may uống rượu say, thường sẽ tự mình ngồi trên cáng lồng rời đi, lão cung nhân để không gây chú ý, đặc biệt chuẩn bị đến vài cái cáng lồng.

Khi đi ngang trung đình, tỳ bà tiêu trúc bỗng vang lên, gần trăm đào kép nhẹ nhàng bước vào trong đình nhảy múa tưng bừng.

Đằng Ngọc Ý không liếc mắt nhìn, chỉ đi theo sát sau lão cung nhân.

Chỉ trong nháy mắt đã đến Lãm Hà Các, nơi này nằm ở góc tây bắc của hậu uyển, phía trước có một hòn non bộ, phía sau có bức tường, mọi người đều chê tầm nhìn kém, thường chỉ nữ quyến say rượu mới bằng lòng đến đây.

Lão cung nhân biết rằng nơi này sạch sẽ hơn những nơi khác, nên đã đặc biệt dành riêng để làm nơi ở cho những người bị thương.

Khi cả nhóm đang chuẩn bị vào viện, đột nhiên có người kinh ngạc kêu lên: "Tại sao lại có nam tử trốn trong cáng lồng?"

Mọi người dừng bước, hóa ra cung nhân khi xuống bậc thang đã vô tình vấp chân, không cẩn thận để lộ ra chân của Đoan Phúc, nhìn giày liền biết đó là một nam nô bộc.

Đằng Ngọc Ý và Đỗ phu nhân nhìn nhau, trước đó sợ chuyện này đột nhiên chen ngang nên đã bịt chặt cáng lồng của Đoan Phúc, theo lý mà nói sẽ không lộ sơ hở, không biết cung nhân vì sao lại đột nhiên vấp chân.

Lên tiếng là vài vị khách nữ đầu cài trâm đeo ngọc bôi, trên mặt còn mang theo chút say, nhìn điệu bộ có lẽ muốn đến Lãm Hà Các nghỉ ngơi.

"Ôn công công, hậu uyển sao có thể dung túng cho loại thô lỗ như vậy, còn không mau ném thứ này ra ngoài!"

Lão cung nhân mỉm cười bước tới chào:

"Lão nô thật lỗ mãng, đây là nương tử của tướng quân Tiết độ sứ Hoài Nam Đằng tướng quân, đây là Đỗ phu nhân của tiến sĩ Đỗ Quốc Tử Giám. Hôm nay trên đường đi yến tiệc vô tình gặp phải tai nạn, trước mắt đang gấp gáp đợi chữa trị, Thuần An quận vương nghe tin có vài người bị thương, trước tiên đi tìm đạo trưởng, trước khi đi còn ra lệnh cho lão nô sắp xếp cho người bị thương. Do tình hình nguy cấp nên không kịp thông báo cho các nơi, hy vọng các nương tử sẽ không trách tội."

Vẻ mặt của chúng nữ nhân có chút nguôi ngoai:

"Thì ra là vậy, trước nay ta nhát gan, đột nhiên nhìn thấy một tên đầy tớ thô lỗ giấu trong cáng lồng, liền tưởng rằng có người tự mình xông vào hậu uyển, thật là thất lễ, đành dùng lễ bồi tội vậy."

Đằng Ngọc Ý cười nhẹ, vén màn nón phủ lên, cúi người thi lễ nói: “Vạn lần không gánh nổi, việc xảy ra có hơi đường đột, tính ra cũng là chúng ta sai.”

Chúng nữ quyến nhìn thấy nàng duyên dáng yêu kiều, trong lòng trước tiên có ấn tượng tốt, có người thì thào:

"Mấy ngày trước ta nghe nói tà ma tác quái, trước sau chết đến mấy nương tử, nhưng vì không có thương tích gì, pháp y nhầm tưởng không bệnh mà chết, cho đến khi có thêm nhiều người báo quan mới kinh động đến đại lý tự."

Đằng Ngọc Ý bàng hoàng, kiếp trước sau cái chết của biểu tỷ, thành Trường An chưa từng nghe nói đến tà ma làm loạn, trên cổ có vết thắt cổ rõ ràng, chứng tỏ tỷ bị người khác hại, tại sao lại nói "cơ thể không bị thương"? Lẽ nào quái vật đụng phải trong rừng đêm nay không phải là hung thủ đã giết chết biểu tỷ ở kiếp trước.

"Nếu đã mời Đại Lý tự và Thanh Hư Tử Đạo trưởng, rốt cuộc cái gì đang quấy phá, nghĩ chắc cũng tìm ra rất nhanh thôi. Đằng nương tử, đưa nam nhân này ra ngoài chờ chữa trị là được, sao cần phải đưa vào trong viện. "

Đỗ phu nhân cười nói: "Không chịu được gió lạnh, nếu để ở bên ngoài, e rằng không cần chờ chữa trị đã tiêu rồi, nghe nói vì bảo vệ chủ mới bị thương nặng thế này, làm sao có thể bỏ mặc không quan tâm được."

Chúng nữ quyến lộ vẻ do dự: "Nhưng nhiều nương tử trong bàn tiệc có hơi say, để nam nô bộc này nằm ngượng nghịu trong viện, chẳng may nữ quyến đến đây nghỉ ngơi, đụng chạm với hạ nhân này thì làm sao giải quyết".

Ôn Công Công nói: "Đều là lão nô xem xét không chu toàn, chỉ cho rằng người bị thương đều là nữ tử, lúc đến cửa nghênh đón Đằng nương tử và Đỗ phu nhân, mới biết có một nam nhân cũng bị thương, ban đầu đã sắp xếp cho nhị nương tử nhà Đổng huyện lệnh ở Lãm Hà Các, nhất thời không thể thể chuyển ra khỏi viện khác, vì vậy trước hết chín bỏ làm mười. Tuy nhiên, xin các vị hãy yên tâm, lão nô đã cho người đi dọn dẹp Chiêu Lạc Hiên bên cạnh, nhiều lắm là một canh giờ có thể ổn thỏa rồi.”

Các nàng hơi buông lỏng, đột nhiên có người nói: "Đây là đang làm gì vậy?"

Một người phụ nữ quyến rũ đang uể oải đi vào trong viện, vừa đi vừa dung đôi mắt xinh đẹp linh động nhìn xung quanh đám đông, hai bên tóc phu nhân cài hoa cài đầu xanh biếc, khí chất ung dung, cử chỉ bất phàm, vừa đi vừa đưa mắt xem xét trong chúng nữ.

Chúng quý nữ sôi nổi tiến lên hành lễ: “An Quốc công phu nhân.”

Kiếp trước Đằng Ngọc Ý sống ở Trường An không lâu, nữ quyến của vương công đại thần cũng ít gặp, mơ hồ nhớ được sau khi người vợ đầu của An Quốc Công mất đi, lại cưới muội muội góa Lý Thị của Ấp Triệu.

Lý nữ mặt mũi xinh đẹp, từ nhỏ đã giỏi âm luật, Lý lão phu nhân nâng niu cô con gái này như viên ngọc trong tay, ngày nào cũng nghe nàng đánh đàn.

Lý Nữ cũng là người hiếu thuận, yên ổn được mẹ nuôi nấng đến năm hai mươi tuổi mới xuất giá, vốn là một mối nhân duyên tốt đẹp hiếm có, không ngờ chưa đến ba năm trượng phu nàng bị ngã ngựa mà qua đời.

Lý Nữ âu sầu không vui trở về Trường An du lịch, An Quốc Công tình cờ gặp nàng, ngay từ cái nhìn đầu tiên cứ ngỡ tiên nhân, hôm sau mời người đến hỏi cưới.

Trong ấn tượng của Đằng Ngọc Ý, An Quốc Công phu nhân thể chất yếu ớt không thích kết bạn, nên kiếp trước chưa từng gặp bà ấy, sau khi gặp bà ấy tối nay, mới biết được Lý nữ thì ra diễm lệ dường ấy.

Có người đem chuyện ban nãy kể lại, An Quốc Công phu nhân nhướng nửa bên mày: "Đêm nay, tất cả các viện đều bị chiếm hết, chỉ còn lại Lãm Hà Các còn trống, không để chúng ta tỉnh rượu ở đây thì có thể đi đâu khác? Ban nãy ta bị ép uống hơi nhiều rượu, trong lòng ta cứ hốt hoảng, nếu không nghỉ ngơi sợ rằng sẽ ốm mất.”

Sắc mặt Ông Công công khẩn trương, gió hôm nay lớn vô cùng, tấm màn trên cáng lồng không cản nổi gió nhường ấy, hôm nay ông đã lĩnh giáo qua rồi, Đỗ tiểu nương tử hứng ngụm gió lạnh sắc mặt đã dọa người đến như thế, nếu nam nô bộc nằm trong gió, ước chừng rất nhanh đến mạng cũng không còn.

Đỗ phu nhân đến cáng lồng xem xét Đỗ Đình Lan, hơi thở như sợi tơ, tay chân cũng lạnh ngắt, không thể kéo dài như thế nữa, nhất định phải lập tức khiêng vào trong phòng an trí, nhưng nhìn điệu bộ của An Quốc Công phu nhân, sao có thể nhường cái viện này đây.

"Còn chờ gì nữa? Vứt hắn ra ngoài đi, cũng không chết được đâu. Chỉ là một tên hạ nhân thô thiển, chẳng lẽ lại cao quý hơn chủ nhân sao.”

An Quốc Công phu nhân có vẻ đã rất say, nói xong lời này, dùng tay đặt lên trên trán, nghiêng nghiêng ngả ngả mà đi vào trong viện.

Đỗ phu nhân vô cùng nóng ruột, cân nhắc muốn mở lời, Đằng Ngọc Ý đã cười đi trước bà một bước:

"An Quốc công phu nhân có điều không biết, Ôn Công Công đặt những người bị thương vào cùng một viện, một là tiện cho đạo trưởng đến chữa trị, hai là để nhanh chóng tìm ra lai lịch của tà ma, quái vật này xuất hiện kỳ quái, pháp lực vừa cao vừa mạnh, nếu không nhanh chóng thu phục nó, người bị hại tiếp tiếp không biết sẽ là nương tử nhà ai đây.”

Sắc mặt chúng nữ khẽ biến, An Quốc công phu nhân dừng bước chân, xoay đầu lại đánh giá Đằng Ngọc Ý.

Đằng Ngọc Ý lại nói: "Vừa rồi người không ở trong rừng trúc, không biết yêu quái kia hung ác như thế nào, móng vuốt của nó lớn đến chừng này, đến mức có thể giết người chỉ bằng một móng, khi nó tấn công ai, một chút tiếng động cũng không có."

Người trong đình nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Đằng Ngọc Ý nói: "Yêu ma như vậy một ngày cũng không tiêu trừ, Trường An một ngày không yên, các nương tử đi ra ngoài có thể sẽ va chạm với nó bất cứ lúc nào. Hiện tại chúng ta chỉ có thể hy vọng đạo trưởng nhanh chóng tóm được yêu quái đó , nhưng cho dù Đạo trưởng có bản lĩnh thông thiên, người vẫn phải cứu lão nô bộc già này trước, nguyên nhân hả.. "

An Quốc công phu nhân có một tia hứng thú: “Thứ lỗi cho ánh mắt kém cỏi của ta, thực sự không nhìn ra lão nô này có thể làm được gì. Ngươi thử nói xem, tại sao đạo trưởng khi đến lại muốn cứu lão nô này trước?”

Đằng Ngọc Ý cười híp mắt nói: "Đạo trưởng chưa từng giao thủ với yêu quái, lỡ như trong lúc chiến đấu không tìm ra được căn nguyên của yêu quái, rất có thể yêu quái sẽ may mắn trốn thoát. Lão nô này thì khác, y không chỉ nhìn thấy rõ diện mạo yêu quái, mà còn biết cách nó xuất chiêu, như người ta hay nói ấy, biết mình biết ta, muốn bắt quỷ thì mạng của lão nô này không thể mất được, không những không thể mất, mà còn phải tìm cách khiến y sớm tỉnh lại”.

Chúng quý nữ có hơi dao dộng, sắc mặt An Quốc Công phu nhân biến đổi không lường, nhìn có vẻ không còn ý ngăn cản nữa.

“Quên nói một câu.” Đằng Ngọc Ý nghiêm nghị bổ sung thêm, “Nếu không phải lão nô này chống cự một hồi, có lẽ con quái vật đã xuyên đến Tử Vân Lâu làm loạn rồi, làm hỏng yến tiệc là chuyện nhỏ, hỏng mạng mới là chuyện lớn nha.”

Mọi người sớm đã lạnh sống lưng, nghe đến đây suýt nữa hét lên, Đằng Ngọc Ý đảo mắt từ trái sang phải, thấy đã xêm xêm rồi, liền thuận lý thành chương nhờ Ôn Công Công nâng người bị thương vào trong, hướng mắt về phía hành lang, quay người khụy gối thi lễ: "Cám ơn phu nhân đã nhượng bộ."

Đôi mắt lười biếng của An Quốc Công phu nhân ngậm cười: "Ngươi là con gái nhà ai? Ta chưa từng thấy ngươi ở thành Trường An."

Ôn Công công và Đỗ phu nhân đang bận thu xếp người bị thương, Đằng Ngọc Ý một lòng muốn vào phòng, tính tình hơi thiếu kiên nhẫn mỉm cười đáp: “Bẩm phu nhân, tiểu nữ họ Đằng, cha là Đằng Thiệu tiết độ sứ Hoài Nam.”

“Hóa ra là thiên kim của Đằng tướng quân, khi nãy ta say rượu thất lễ, nếu lời nói cử chỉ có gì không thỏa đáng, mong Đằng nương tử bỏ qua cho.”

Đằng Ngọc Ý giả vờ hào phóng: “Phu nhân nặng lời rồi, chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi.”

An Quốc Công phu nhân che miệng mà cười: "Ta biết Đằng nương tử vẫn còn giận ta, bây giờ ta đã tỉnh rượu rồi, cũng biết mình làm gì sai, như vậy đi, ta cho cô một món đồ, để bồi thường cái sai của ta." .

Bà gỡ từ trên eo xuống một chiếc hà bao, lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ màu ngọc bích: 

"Năm ngoái quốc công lấy được từ chỗ Thanh Hư Tử Đạo Trưởng, nghe nói có thể chống lại cả trăm loại độc, ta vốn nhát gan, có được viên đan dược này bèn mang nó theo bên người, nói ra cũng trùng hợp, cách đây vài tháng, ta và nhũ nương đến Vi Khúc để vui chơi, vô tình gặp phải tà ma, nhũ nương hôn mê không tỉnh không nói, trên người như bị nhiễm một lớp cát vàng, ta sợ hãi vô cùng, nghĩ đến viên thuốc này vội vàng đút cho nhũ nương một viên, trong chỉ nửa nén hương người đã tỉnh rồi."

Đằng Ngọc Ý trong lòng thầm sửng sốt, nghe lời miêu tả này quả thực nơi nơi đều khớp với triệu chứng của biểu tỷ.

Đỗ phu nhân và nương tử quản gia nhà Đổng huyện lệnh trong phòng nghe được mấy câu, vội vàng vén rèm lên đi ra.

“Ta không biết các ngươi trúng tà gì, nhưng với đạo hạnh cao thâm của Thanh Hư Tử, đơn thuốc được người phối nên có thể xua đuổi tà ác, các ngươi có thể dùng tạm, hoặc có thể chống đỡ được một thời gian.”

Đỗ phu nhân vui mừng khôn xiết, mạng của con gái chỉ trong một đường tơ kẽ tóc, Thanh Hư Tử đạo trưởng chậm trễ không xuất hiện, viên thuốc này chắc chắn là nắng hạn gặp mưa rào đối với họ.

Bà vội vàng bước xuống bậc thềm, bái đầu nói: "Đa tạ phu nhân."

Trong lòng Đằng Ngọc Ý Vẫn luôn suy nghĩ làm sao cứu được biểu tỷ và Đoan Phúc, lập tức thu lại ý bỡn cợt, nghiêm túc hành lễ cùng với Đỗ phu nhân.

An Quốc Công phu nhân cho người đỡ họ dậy rồi tự cười nhạo bản thân:

"Ai bảo ta say xỉn không ra gì, bồi thường cũng là việc nên làm, cái này có tính là không đánh không quen không, càng nhìn càng thấy đứa trẻ này rất dễ khiến người ta thích, đến đây, cởi nón phủ ra để ta ngắm một cái."

Đằng Ngọc Ý nghe lời vén sa đen lên, vô tình liếc nhìn xuống dưới, đôi mắt đột nhiên đông cứng lại.

An Quốc Công phu nhân duyên dáng trong từng cử động, bà nắm tay Đằng Ngọc Ý nói: " ‘Phồn thịnh bốn phương, bày tại Quảng Lăng*’, nhìn thấy một mỹ nhân như Đằng Ngọc Ý, ta mới biết danh tiếng của Dương Châu đến từ đâu, từ lâu ta đã muốn đi du lịch Dương Châu, thật khó mà có duyên như vậy. Đằng nương tử có sẵn lòng nói chuyện với chúng ta về phong thổ tình người của địa phương không?"

(Quảng Lăng: Một quận thuộc Dương Châu)

Chúng nữ ngạc nhiên cười:

"Thường chỉ biết Quốc công phu nhân thơ đàn nhất tuyệt, hiếm thấy phu nhân có hứng thú như vậy, dù sao người bị thương đều đã có linh dược cứu mạng, chi bằng đến phòng bên cạnh nói chuyện tỉnh rượu, đợi đạo trưởng đến rồi đi cũng không muộn.”

Vừa nhận được quà của người ta, nàng không thể nói “Không”, Đỗ phu nhân nóng lòng muốn vào phòng chăm sóc, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Đằng Ngọc Ý, nói nhỏ:

“Đi đi, dì vào trong bón thuốc, con lần đầu đến Trường An, hãy nhân cơ hội này để làm quen với nhiều tiểu nương tử hơn, sau này khuê mật qua lại với nhau sẽ tiện hơn."

Đằng Ngọc Ý, nhìn chằm chằm vào bàn tay mà An Quốc Công phu nhân đang nắm lấy mình, trong lòng cảm thấy nghi ngờ không chắc chắn, nghĩ tới nghĩ lui, cố nặn ra một nụ cười.

Bị cả trái lẫn phải vây quanh, Đằng Ngọc Ý chỉ có thể cùng chúng nữ bước vào phòng, không ngờ vừa đi được hai bước thì một thứ rơi xuống từ thắt lưng.

Lộc cộc, lộc cộc.

Cuộn tới dưới chân của An Quốc Công phu nhân thì dừng lại.

Hóa ra là một quả cầu thêu chỉ bạc tròn trịa, Đằng Ngọc Ý chớp chớp mắt: "Thực xin lỗi, đó là túi thơm của ta."

Nàng tách những chúng nữ ra và bước tới trước để nhặt đồ, khi đứng dậy, nàng “không cẩn thận” chạm vào cánh tay phải của An Quốc Công phu nhân, ngăn cách bởi một lớp quần áo nhẹ mềm, chỉ cảm thấy bên dưới cứng đến cộm tay.

Nàng như bị sét đánh, nhìn xung quanh một vòng trong viện, quản sự nương tử của nhà Đổng huyện lệnh đã vô cùng gấp gáp, Đỗ phu nhân đang sốt sắng phân phát thuốc cho bà ta, nàng bước tới, chộp lấy bình thuốc: "Chậm đã."

Mọi người đều sửng sốt.

Đằng Ngọc Ý nhìn bình thuốc, nhưng tai lại chú ý tới động tĩnh xung quanh, không biết từ lúc nào, Lãm Hà Các đã trở nên vô cùng yên tĩnh, bên ngoài lẽ ra phải tiếng nhạc vang dội, thế mà ngay cả một tạp âm cũng không nghe được.

Tình huống này kỳ quái cực kỳ, Đằng Ngọc Ý cố nén nỗi sợ hãi dâng trào trong lồng ngực, bình tĩnh nói:

"Phu nhân, ta bị đau đầu muốn nôn chắc hẳn đã bị nhiễm tà khí của thứ đó, không biết thuốc này có hiệu quả không?"

“Tất nhiên hiệu quả.”

Đằng Ngọc Ý an ủi dì: "Dì đừng lo lắng, uống thuốc xong con sẽ không sao."

Nàng thử vặn lọ thuốc, bất lực nói: “Ta không mở được lọ thuốc này, có thể nhờ phu nhân giúp được chứ?”

“Có gì khó đâu, cầm đến đây là được.”

Đằng Ngọc Ý chỉ cánh tay phải mà An Quốc Công phu nhân luôn giấu trong tay áo: "Phu nhân, từ lúc vào viện chưa thấy bà nhấc bàn tay này lên, có phải bị thương rồi không?"

An Quốc Công phu nhân đột nhiên biến sắc.

Đằng Ngọc Ý thành khẩn nói: "Ta đã học được một số phương pháp xoa bóp của người Hồ từ cha, nếu bà không để ý, chi bằng ta kiểm tra giúp bà."

Nói xong muốn tiến về phía trước, khuôn mặt căng thẳng của An Quốc Công phu nhân nở một nụ cười:

"Đằng nương tử không cần nhọc lòng, lúc nãy chơi hành tửu lệnh* trên yến tiệc đã bị vẹo rồi, có chút không có sức lực mà thôi, thường thường cũng phải chịu đựng bệnh vặt này, chỉ cần một nghỉ ngơi một chút là ổn rồi."

(*Hành tửu lệnh: là một trò chơi uống rượu để giải trí trong bữa tiệc. Thông thường, một người được giới thiệu làm trọng tài, những người còn lại lần lượt được lệnh đọc thơ, nối chữ hoặc các trò chơi tương tự khác. Ai vi phạm lệnh hoặc thua cuộc sẽ bị phạt uống rượu.)

Đằng Ngọc Ý lặng lẽ nhìn An Quốc Công phu nhân:

"Phu nhân ở Lạc Dương nổi tiếng với món đàn, đàn Không đàn sậy kép món nào cũng tinh thông, có lẽ càng muốn nâng niu đôi bàn tay của mình hơn người thường, vì sao bị thương rồi mà không cho người đến kiểm tra?”

Đỗ phu nhân sửng sốt, mọi người cũng lộ ra vẻ khó hiểu.

An Quốc Công phu nhân nghiêng đầu nhìn cánh tay phải của mình, trên môi nở một nụ cười, "Tại sao ngươi lại nói như vậy?"

Đằng Ngọc Ý cứng rắn nói tiếp: "Bởi vì ta không hiểu, thế nên mong phu nhân chỉ giáo."

An Quốc Công phu nhân vẫy vẫy tay trái: "Lại đây, ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao."

Đằng Ngọc Ý liếc nhìn lối vào của viện, kinh hãi nhận ra, tiếng nói cười yến oanh ở hành lang bên ngoài thủy tạ đã biến mất trong không khí.

Ô cửa vắng lặng như một nấm mồ cô quạnh, gió từ bên ngoài không lùa vào được, âm thanh từ bên trong cũng không thoát ra được.

Nàng ướt đẫm mồ hôi, thay vì tiến về phía trước, nàng lại lén chạm vào thanh kiếm phỉ thúy trong tay áo.

An Quốc Công phu nhân chú ý tới động tác của Đằng Ngọc Ý, kéo một bị quý nữ đến bên cạnh, cười nói: "Đi, đem đồ trong tay áo của cô ta đến đây cho ta."

Cô gái lúc đầu còn bối rối, sau đó có vẻ như bị bóng đè, kinh ngạc trong giây lát, nàng ta đờ đẫn bước về phía Đằng Ngọc Ý, các khớp lúc di chuyển cứng đờ, như thể có ai đó đang thao túng nàng từ phía sau.

Đằng Ngọc Ý sợ hãi vội vàng rút kiếm ra, không ngờ trên vai nàng đột nhiên có một cỗ lực quái lạ như ngàn cân đè xuống, ngay lập tức cố định nàng ngay tại chỗ, sau đó dù nàng có dùng sức thế nào thì bao kiếm cũng không thể nhúc nhích.

Nàng cố nặn ra một nụ cười nói: "Phu nhân, bà đang làm gì vậy?"

An Quốc Công phu nhân chỉnh chỉnh chiếc khăn màu xám khói trên tay, vẻ thoải mái mãn nguyện: "Đằng nương tử, lời này phải là ta hỏi ngươi mới phải, trong ống tay áo ngươi giấu thứ gì đó?”

Đằng Ngọc Ý nhìn xung quanh, thấy dì và Ôn công công ở cách đó không xa, nhưng hai mắt họ trống rỗng, cả người tim đập loạn. Nàng cười lạnh nói: "Con quái vật trong rừng đuổi đến rồi, ta định chặt luôn móng bên trái của nó."

An Quốc Công phu nhân như bị đánh cho một bạt tai, vẻ hung ác trong mắt xộc lên.

Nương tử nhà Đổng huyện lệnh ở xa không thấy rõ lắm, chỉ biết đợi một lúc lâu, thuốc cứu mạng trì trệ không đến tay, An Quốc Công phu nhân đã nhiệt tình tặng thuốc, Đằng nương tử cứ lại muốn ngăn cản.

Nàng ta dậm chân: "Đằng nương tử, An Quốc Công phu nhân một tấm lòng tốt bụng, cô không biết cảm kích cũng thôi đi, cớ gì lại cứ nói ra những lời thất lễ?”

Đột nhiên có người cười khinh miệt: "Bởi vì nàng ta còn chưa ngốc."

Trước khi lời nói đó rơi xuống, từ bên trên viện bắn xuống một vật gì đó, hình dạng như lắng như mũi tên, xuyên qua màn đêm dày đặc, đập mạnh vào mệnh môn của An Quốc Công phu nhân.

An Quốc Công phu nhân lúc đầu còn kinh ngạc, sau đó vẻ mặt phủ một vẻ khinh thường, đợi khi vật đó đến gần rồi, bà giũ mạnh tấm lụa choàng vai với một nụ cười kiều mị, chẳng phí chút sức lực gạt nó rơi xuống.

Đằng Ngọc Ý vô cùng thất vọng, khí thế người này khá mạnh, ai mà biết được lại không chịu nổi một chiêu, cứ tưởng là Thanh Hư Tử Đạo Trưởng đến rồi, xem ra là người khác.

Cô lén lút liếc nhìn sang một bên, dưới ánh trăng sáng, có một người đang đứng dưới bức tường, dáng vẻ lười biếng bình tĩnh, quả thật không giống như vừa mới gặp trắc trở.

An Quốc Công phu nhân giấu tay áo mà cười: "Ta cứ tưởng là pháp khí gì ghê gớm lắm, hóa ra là một quả bóng. Ta thường nghe thế tử ham chơi, ngươi tặng vật này tới chơi với ta sao?"

Thiếu niên đó đạp trăng mà tới, trong miệng cười nói: “Ngươi xứng sao?”

An Quốc Công phu nhân mắt đẫm lệ xuân: "Thế tử không mời mà đến, cũng xem như can đảm hơn người, nhưng đáng tiếc bản lĩnh quá kém, vừa đến đã chui vào tròng của ta, xứng hay không xứng, há có thể do ngươi quyết định?"

Thiếu niên chế nhạo một tiếng, An Quốc Công phu nhân nhìn xuống quét qua bàn chân, sắc mặt khẽ thay đổi, đột nhiên thấy quả bóng không bắt mắt kia bị tách ra làm đôi, và một con giun đỏ rực từ bên trong lao ra giữa các ánh lửa.

Con giun hướng đến chiếc giày ngũ sắc của bà ta vặn vẹo thân mình, tiếp đó vòng quanh chân bà ta.

An Quốc Công phu nhân kinh hãi biến sắc, chiêu này không kịp đề phòng, nếu như đánh trên không thì lấy bản lĩnh của mình bà đã sớm nhảy tót ra ngoài viện, làm sao lường được cái tên này xấu xa cùng cực, thế mà lại dùng thuật che mắt để bà mê muội.

Đã quá muộn để trốn thoát, bà căm hận bay trở lại.

Nhưng con giun dường như có linh tính, bà ta nhảy lên một tấc, con giun sẽ leo lên một tất, lùi lại một tất, con giun sẽ lùi về phía trước một tất, dần dần dài ra, dày lên, đột nhiên biến thành một sợi xích sắt cột chặt bà ta từ đầu đến chân.

“Vui không?” Thiếu niên có một chất giọng đẹp đẽ giọng cười, ý cười vô cùng mỉa mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play