Người thứ nhất tiến lên, duỗi ngón tay điểm ra một điểm pháp lực rơi vào trong quả cầu sáng xanh kia.
Triệu Phụ Vân nhìn thấy pháp lực của y có chút cảm giác âm u, có vẻ như không quá thuần túy.
"Ngươi tu tập Hắc Thủy diệu pháp, lại tu thêm Tỉnh Trung Nguyệt quan tưởng pháp để thuần hóa pháp lực của ngươi. Người kế tiếp." Vị thứ hai tiến lên, cũng duỗi ngón tay chạm vào Huyền Âm châu phát ra ánh sáng xanh.
"Ngươi tương tự với hắn, người kế tiếp."
"Ngươi đi tu tập Ất Mộc Linh Cảm diệu pháp, lại phụ tu Hắc Thủy Chân Quân quan tưởng pháp, phụ trợ sinh cơ hoạt lực thêm cho Ất Mộc linh khí. Người tiếp theo."
"Ngươi đi tu tập Kim Linh Thánh Nguyên diệu pháp. Người kế tiếp."
"Ngươi tu tập Thổ Địa Công Linh Thần diệu pháp, phụ Xích Viêm Phần Niệm tâm pháp, dùng lĩnh hồi hỏa thiêu vạn vật mà thành lập ý cảnh Vi Thổ, từ đó tinh luyện pháp lực."
"Ngươi tu tập Đăng Chúc Phần Yểm diệu pháp, phụ tu Thanh Long quan tưởng pháp để tăng cường mộc khí, vượng tâm hỏa."
Trong chốc lát, sáu người đã được chỉ điểm xong, mỗi người tiến lên cũng không nói lời gì cả, lui ra cũng chỉ là hành lễ một cái. Ánh mắt của Tuân Lan Nhân khiến bọn họ không thể nói gì được.
"Các người đều đi ra ngoài đi, Triệu Phụ Vân ngươi tới đây." Tuân Lan Nhân mới mở miệng nói tiếp. Những người khác lập tức nhìn qua Triệu Phụ Vân. Lúc trước Triệu Phụ Vân đứng ở ngoài cùng, giữ khoảng cách nhất định với bọn họ như thể một cánh nhạn cô độc vậy.
Mà lúc này bọn họ thấy Triệu Phụ Vân đi ngang qua người, vẻ mặt cũng không lộ ra bao nhiêu biến hóa. Như thể cũng như lúc trước, có cảm giác như vinh nhục không hoảng.
"Tuân sư." Triệu Phụ Vân đi ra phía trước.
Sáu người kia nghe thấy Triệu Phụ Vân nói vậy, trong lòng không khỏi nghĩ thầm đệ tử Hạ Viện núi Thiên Đô tấn thăng lên, có mâu thuẫn với thế gia nhất phái Hứa gia mà còn thoải mái sống sót đến bây giờ há lại không có căn cơ nào?
"Để ta xem, bên trong pháp lực của ngươi có pháp tính nào?" Thanh âm Tuân Lan Nhân rơi vào trong tai mấy người kia, bọn họ muốn ở lại nhìn, xem thử người từ Hạ Viện núi Thiên Đô đi ra, có gì khác với Trúc Cơ khác. Nhưng không ai dám ở lại, bởi bọn họ không phải là đệ tử Hạ Viện vào Thượng Viện, nơi xa lạ này lại càng không dám hành sự lỗ mãng. Hơn nữa Tuân Lan Nhân để lại ấn tượng cho bọn hắn là vô cùng lãnh khốc, không nói thừa một câu nào.
"Vâng, Tuân sư." Triệu Phụ Vân đi tới. Hắn biết pháp tính bên trong pháp lực bắt nguồn từ chân sát lúc Trúc Cơ, mà truy cứu căn bản thì là từ hạt giống phù lục kết thành trong khí hải, hiện đang ở đan điền.
Đầu ngón tay Triệu Phụ Vân lộ ra một đạo pháp quang, rơi vào trong quả cầu xanh.
Dưới pháp lực của Triệu Phụ Vân, ánh sáng xanh kia như tản ra.
"Lửa, phần thiêu, quang, phá tà, vô cấu...." Tuân Lan Nhân tinh tế cảm nhận, sau đó nói rõ từng pháp tính mà mình cảm ứng được ra.
"Chỉ như vậy?" Tuân Lan Nhân hỏi.
"Còn có một đạo chưa hoàn toàn thành hình." Triệu Phụ Vân nói. Hắn cũng không biết có phải là chưa hoàn toàn thành hình hay không nhưng mỗi lần trải qua một nguy hiểm, vượt qua rồi thì hắn lại có thêm một phần lý giải, nên hắn mới cảm thấy chưa hoàn toàn thành hình.
Tuân Lan Nhân cũng không có hỏi tới mà nói: "Chỉ những thứ này đã rất khá rồi, không khác với dự đoán của ta cho lắm. Ta chuyên tìm kiếm cho ngươi hai môn công pháp tu hành, xem thử ngươi muốn chọn cái nào."
"Một bộ là Thuần Dương bảo điển, một bộ là Kim Ô Cửu Biến chân kinh." Tuân Lan Nhân nói ra: "Hai loại công pháp này đều là tàn thiên, nhưng đều là công pháp tu hành đi thẳng tới Nguyên Anh, trong đó Thuần Dương bảo điển có thể coi là ôn hòa hơn, chú ý chính là trong dương có âm. Còn Kim Ô Cửu Biến bá đạo hơn hẳn."
"Trong các công pháp, thì diệu pháp ở tầng thấp nhất, tiếp đến là huyền chương, sau đó đến ngọc quyết, đạo điển, chân kinh."
"A, không biết Tuân sư tu công pháp gì?" Triệu Phụ Vân đột nhiên tò mò hỏi.
Tuân Lan Nhân nhìn hắn một cái, nói ra: "Ta ban đầu là tu Hắc Thủy diệu pháp, sau đó chuyển tu Huyền Âm Nhiếp Thần pháp điển."
"Vậy, Tuân sư cảm thấy ta nên tu cái nào?" Triệu Phụ Vân hỏi.
Tuân Lan Nhân trầm ngâm một lúc mới đáp: "Ta cảm thấy có lẽ ngươi nên chọn Thuần Dương bảo điển. Bởi vì Kim Ô Cửu Biến chân kinh vô cùng bá đạo, cũng quá cực đoan, sẽ cải biến tính tình người. Hơn nữa ta sợ ngươi sau khi tu hành Kim Ô Cửu Biến sẽ xua tán hết tất cả phù lục không liên quan tới phù lục bản mệnh trong khí hải đi hết."
"Mặt trời độc chiếu, không gì có thể đến gần, đến gần tắc tổn thương."
Triệu Phụ Vân nghe, cũng cảm thấy có đạo lý, hơn nữa mấy chữ Kim Ô Cửu Biến này khiến hắn có cảm giác đây là một loại công pháp đặc biệt, không khiến người ta cảm thấy an ổn bằng Thuần Dương bảo điển.
"Ừ, tu hành Thuần Dương bảo điển có thể khiến pháp lực của ngươi càng thêm bền dẻo, khá phù hợp với pháp tính hạt giống phù lục của ngươi. Đương nhiên môn công pháp này cũng ẩn chứa thần thông Tam Muội chân hỏa cùng với hỏa độn thuật, những thứ này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là môn công pháp này có thể củng cố thần hồn của ngươi, không dễ bị chút ít pháp môn nhiếp hồn nhiếp được hồn phách, càng không để cho ngươi bị ngoại ma quấy nhiễu."
"Phải biết rằng trên đường tu hành của chúng ta, sợ nhất là bị ma đầu quấy nhiễu. Nhưng ngoại ma vẫn thường bị nội ma dụ dỗ kéo đến, nội ma ngoại ma hợp nhất xem như mọi sự buông xuôi. Chỗ tốt nhất của công pháp này, chính là sẽ không để ngươi sinh ra được tâm ma."
Triệu Phụ Vân cảm thấy hôm nay Tuân sư giải thích tương đối nhiều, có hơi không phù hợp với tính cách của nàng nhưng hắn không dám hỏi nhiều.
Tuân Lan Nhân lấy ra hai quyển sách trong tay áo mình, hắn không cần lật xem cũng biết một quyển trong đó là Thuần Dương bảo điển, nhưng lại không rõ quyển còn lại là gì.
Tuân Lan Nhân không nói thêm gì nữa mà đi thẳng ra khỏi đại điện.
Triệu Phụ Vân mở hai quyển sách ra, quả nhiên một quyển trong đó là Thuần Dương bảo điển, còn một quyển khác là Đệ Nhị Nguyên Thần pháp. Nhìn nét chữ thì hẳn là do chính tay Tuân Lan Nhân viết ra, kiểu chữ xinh đẹp, nét mực còn mới.
Trong lòng hắn mừng rỡ. Đã lấy được tu hành công pháp, hắn cũng không nấn ná thêm mà đi thẳng về phía Kê Quan lĩnh.
Quan tinh đạo tràng ở Kê Quan lĩnh, nói có đường thì lại khá khó đi, nhưng quả thật là có đường đi tới. Tuy rằng hắn còn chưa học thuật cưỡi mây nhưng mà người cũng nhẹ nhàng, có thể trôi nổi trên không trung.
Hắn đi thẳng một đường tới Kê Quan lĩnh, sau đó đi thẳng lên núi.
Trên đường đi hắn cũng có nhìn thấy người nhưng không lưu lại. Tất cả mọi người đều đang tu hành. Ở Thượng Viện, vẫn còn ở đây tu hành đã nói rõ tất cả mọi người còn muốn tu tập pháp thuật, cho nên mới nỗ lực như vậy, nếu không muốn tu tập thêm thì thường đã rời đi rồi.
Đương nhiên rời núi có thể là nhận nhiệm vụ trong núi, cũng có thể là đơn thuần đi ra ngoài du lịch.
Vào đến Kê Quan lĩnh, hắn nhìn thấy có gian phòng được tạo thành từ hòn đá lớn khoét rỗng ra. Nhìn qua như đang ở trên mặt đất, nhưng kỳ thật cũng có thể xem như một cái động đá. Toàn bộ có màu đỏ, là màu đá đỏ. Cửa vào khá nhỏ, chỉ chui lọt một người qua, bên trong rộng rãi, dài rộng chừng một trượng, nhìn qua khá khô ráo.
Có người còn vẽ lên tường và mặt đất đầy những tinh hà, như thể muốn vẽ hết cả trời sao lại nơi đây khiến cho sơn động này càng đầy cảm giác thần bí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT