Buổi chiều quả nhiên người mà Ngô Hữu Vi giới thiệu đã ngồi xe khách tới nơi này, đôi chân bước đi khập khễnh, trông anh ta khoảng tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi, cách ăn mặc khá là gọn gàng giản dị, chỉ là nhìn có vẻ không có sức sống cho lắm.
Bạch Dung lắc đầu đem hai chữ 'sức sống' hất ra khỏi đầu, đầu tiên cậu để cho anh ta tự giới thiệu về bản thân mình và nói qua về tình trạng của bản thân hiện giờ.
"Tôi tên là Tống Hải Trần, năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, trong nhà chỉ có một mình, đã không còn ai khác nữa, trước đây từng đi nuôi dê cho nhà người ta nên có kinh nghiệm." Anh ta nói xong những thứ này liền không nói thêm gì nữa, dường như là người có tính cách trầm lặng ít nói, nét mặt cũng không biểu hiện ra nhiều loại biểu tình cho lắm.
Bạch Dung thực không ngờ rằng năm nay anh ta chỉ mới ba mươi tuổi, xét về dáng vẻ lao lực vất vả nhiều năm thì có vẻ như anh ta cũng thuộc kiểu có chuyện cũ trên người, nghĩ vậy cậu liền không hỏi nhiều thêm nữa mà chỉ nói:
"Hiện giờ chỗ chúng tôi chưa nuôi nhiều dê, nếu anh là người có kinh nghiệm thì có thể ở lại đây thử việc trước, một tháng sau mà làm tốt công việc này thì tôi sẽ giữ anh lại, đồng thời sẽ bắt đầu tăng thêm số lượng dê nuôi, lương tháng thử việc tôi trả cho anh là tám trăm tệ một tháng, bao ăn bao ở, một tháng sau chúng ta lại đàm phán lại mức lương sau, anh nghĩ sao?" Bạch Dung trả mức lương trong thời kì thử việc của người này với bà Lưu chăn gà giống với nhau, còn chuyện sau này sẽ tăng lên bao nhiêu thì còn phụ thuộc vào năng lực của anh ta nữa.
"Được." Tống Hải Trần gật đầu đồng ý, sau đó anh ta lại trầm mặc không nói thêm gì nữa.
Bạch Dung gật đầu lấy chứng minh thư của anh ta đi đăng kí, cậu cân nhắc xem lên sắp xếp cho anh ta ở chỗ nào.
Tống Hải Trần không phải là người thôn Đại Lưu, hiện giờ anh ta tới đây là để nuôi dê giúp cho nhà Bạch Dung nên tất nhiên là cần sắp xếp một phòng khác cho anh ta ở rồi.
Huống hồ vị trí xây dựng chuồng dê của bọn họ lại cách nhà ở hơi xa, còn Tống Hải Trần thì nên được sắp xếp ở gần với chuồng dê mới tiện chăm sóc cho chúng được, như vậy cũng tránh được việc có người nhắm vào đàn dê nhà Bạch Dung nữa. Khổ nỗi hiện tại đến ngay cả chuồng dê cũng chưa được xây xong chứ nói chi đến chỗ ở cho Tống Hải Trần, bởi vậy chỉ có thể sắp xếp cho anh ta vào ở trong nhà trước, còn về phía chuồng dê thì chỉ có thể đưa con chó lớn nhà bà cụ Dương Tố Phân tới canh giữ trước vài hôm.
Vốn dĩ nhà Dương Tố Phân đã không có nhiều phòng trống, tầng một căn nhà Bạch Dung mới mua ngoại trừ phòng được lấy ra dùng làm nhà bếp ra thì vẫn còn ba gian phòng trống nữa, Sở Uyên cùng với thằng Thuận mỗi người chiếm một phòng, phòng trống còn lại liền được sắp cho Tống Hải Trần ở tạm. Có điều sự nghiệp nhà cậu sau này còn phát triển với quy mô lớn hơn nữa, chắc hẳn người tới làm việc cũng sẽ ngày càng nhiều, đến lúc đó có người từ bên ngoài thôn tới thì biết sắp xếp cho người ta ở chỗ nào đây chứ? Cũng không thể để người ta sống trên tầng hai của nhà cậu được, ý thức lãnh địa của Bạch Dung cực mạnh nên cậu không chấp nhận được chuyện đó.
Tạm thời vẫn chưa có cách giải quyết hợp lý cho vấn đề này nên Bạch Dung đành tạm gác nó qua một bên.
Bởi vì bận rộn chuyện xây dựng chuồng dê nên số cây non lần trước đi tới Giang Thành cùng với Sở Uyên lấy ra vẫn chưa kịp trồng hết, sau khi có Tống Hải Trần tới thì cậu giao hết việc xây chuồng dê lại cho anh ta, Bạch Dung còn dặn dò anh ta xây dựng thêm một căn kí túc xá nữa, nếu không đủ nhân lực làm việc thì cứ nói lại với cậu, còn ba người Sở Uyên; thằng Thuận cùng với ông cụ Lưu Hải Xuyên thì chuyển qua đi lên núi để trồng cây ăn quả trước.
Hơn năm trăm mẫu đất không phải là một diện tích nhỏ, để trồng hết được cây ăn quả trên mảnh đất này thì cần tiêu tốn khá là nhiều thời gian, ước chừng phải vận chuyển thêm ba đến bốn đợt cây giống nữa về mới đủ trồng được ấy chứ.
Loại cây trồng nhiều nhất đợt này chính là cây kiwi mà Bạch Dung yêu thích, vì là cây dạng dây leo nên Bạch Dung bảo mấy người họ trồng kiwi vào khu vực giáp sườn núi, khoảng trống rộng rãi ở giữa được tận dụng để trồng các loại cây ăn quả khác, như vậy cũng thuận tiện hơn cho việc trồng thảo dược về sau.
Nói đến kiwi thì lần này Bạch Dung cũng hái không ít quả kiwi chín từ bên trong không gian ra ngoài, cậu đưa toàn bộ số trái cây đó cho bà cụ Dương Tố Phân làm thành kiwi sấy và ngâm rượu kiwi.
Người mà bà cụ Dương Tố Phân mời tới hỗ trợ là dân bản địa của thôn Đại Lưu, một người phụ nữ trung niên làm việc nhanh nhẹn gọn gàng, tính cách hào sảng thẳng thắn, bà họ Tần nên người trong thôn đều gọi là dì Tần cả, Bạch Dung cũng gọi theo luôn.
Đôi khi Bạch Dung sẽ mời những người tới hỗ trợ cho nhà cậu ăn trái cây các loại, dì Tần ăn xong không chỉ thường xuyên mua thêm một ít từ chỗ Bạch Dung mang về ăn mà còn thích đi khen Bạch Dung với trái cây nhà cậu bán tốt như thế nào khắp nơi, khiến cho đám người tham ăn trong thôn cứ dăm ba ngày, thỉnh thoảng lại chạy tới nhà Dương Tố Phân để mua hoa quả về ăn.
Bạch Dung cực kì khách khí lễ phép với người trong thôn, cậu càng tôn trọng những người lớn tuổi thường tới mua trái cây về cho con cháu trong nhà, mặc dù trái cây nhà cậu bán với giá khá đắt nhưng nó tươi ngon thật sự nên rất được phụ nữ già trẻ gái trai trong thôn yêu thích.
"Dung này, rốt cuộc thì trái cây nhà cháu nhập về từ đâu thế? Sao lại có thể ngon được như vậy, thằng nhóc quỷ nhà tôi trước đây ghét nhất là ăn trái cây đấy, mỗi lần đều phải bắt ép thật lâu thì nó mới chịu ăn cho một ít, bây giờ ấy mà, chẳng cần dì phải nói gì nhiều, chỉ cần nói với chúng đây là trái cây mua của nhà cháu về thì nó đã tự mình cầm lấy để ăn rồi, gần đây cả người đều trở nên trắng trẻo mập mạp hơn không ít, ngay cả màu tóc cũng đã không còn vàng khô như trước nữa mà chuyển thành đen nhánh mượt mà rồi." Mỗi lần mấy bà dì lớn tuổi tới nhà Dương Tố Phân mua trái cây chỉ cần nhìn thấy được Bạch Dung đều không nhịn được kéo cậu qua nói chuyện một hồi.
"Các dì mà cảm thấy ngon thì tới ủng hộ nhà cháu nhiều một chút, đợi qua thêm vài tháng nữa là số cây ăn quả trồng trên núi nhà cháu đã có thể ra hoa kết quả rồi, lúc đó lại càng thêm thuận tiện hơn nữa." Bạch Dung là một người có bề ngoài ôn hòa, lúc nào cũng mang theo nụ cười tủm tỉm thân thiện, chưa bao giờ tỏ ra mất kiên nhẫn với bất cứ ai.
"Cây ăn quả trồng trên ngọn núi mà cháu thuê trước đó ấy hả? Chất đất nơi này của chúng ta cũng có thể trồng ra được loại trái cây ngon như thế này sao?" Một bà cô trong đó hiếu kì hỏi, người nơi này đại đa số đều dựa vào lúa nước để kiếm tiền, còn về những thứ khác thì chưa bao giờ biết tới.
"Có thể chứ ạ, nếu không tin đến lúc đó mọi người có thể mua về ăn thử là biết liền mà."
"Khà khà, thằng Dung thế nhưng là học sinh giỏi đến từ thành phố lớn đấy nhé, vậy nên chắc chắn sẽ biết được một số bí quyết giúp cây ăn quả càng thêm ngon ngọt chứ sao." Những người khác cũng cười cười nói nói huyên thuyên bàn tán theo.
Bạch Dung thầm thở phào một hơi, hai cái danh học sinh giỏi với bí quyết này nói ra thực hay, có thể che đậy thật tốt sự 'thành công' này của cậu.
Cách làm kiwi sấy khô không khó lắm nên Bạch Dung dựa theo yêu cầu mua một vài thiết bị về, dưới sự cần cù vất vả của bà cụ Dương Tố Phân và dì Tần thì không tới mấy ngày, một mẻ kiwi sấy khô đã được làm ra.
Trong lúc thằng Thuận đi giao nguyên liệu nấu ăn vào hôm nay Bạch Dung đóng gói một ít trái cây cho nó chở đi cùng, cậu dặn thằng Thuận lúc tới quán ăn thì khiến cô bé phụ trách bán chè trái cây trong quán hé lộ ít tin tức liên quan cho khách tới mua, cứ nói là ngày mai trong quán bán thêm món kiwi sấy khô nên mọi người có thể đặt mua trước, thế nhưng mỗi người chỉ được mua nhiều nhất là một cân rưỡi mà thôi.
Kiwi sấy khô rất giàu dinh dưỡng, hàm chứ nhiều loại vitamin cùng với chất chống oxy hóa, bên trong kiwi sấy còn rất giàu axit amin có tác dụng làm mờ thậm chí là loại bỏ các vết nám và tàn nhan, đồng thời có thể cân bằng lượng dầu của da, cũng chính vì vậy mà kiwi sấy nhận được nhiều ưa chuộng từ các chị em phụ nữ.
Bởi vậy, sau khi cô bé phục vụ trong quán vừa mới tiết lộ thông tin này ra xong thì những cô gái nhận được lợi ích từ món chè trái cây nhà cậu đều phản ứng một cách mãnh liệt, lần lượt đưa ra yêu cầu muốn đặt hàng.
"Ừm, có điều giá cả tiệm chúng tôi đưa ra cũng không rẻ đâu nhé." Cô nhân viên phục vụ bị sốc trước mức độ nhiệt tình của các cô gái nhỏ này, cô bé nhịn không được mà nói thêm.
"Có thể đắt được đến đâu chứ? Bao nhiêu tiền nửa cân?" Lập tức có một cô gái nhỏ trang điểm vô cùng xinh đẹp truy hỏi.
"Nghe nói là đắt gấp hai gấp ba lần so với giá cả thị trường ấy, hiện giờ vẫn chưa chốt được mức giá cuối cùng vậy nên các cô có còn muốn đặt hàng nữa không?" Cô bé phục vụ lại hỏi.
"Đặt! Không phải chỉ gấp ba lần thôi sao, nếu trái cây tiệm nhà các người mà vẫn tốt như trước thì gấp ba lần có tính là cái gì chứ, có gấp năm lần cũng được!" Một cô gái khác lập tức nói. Mấy người các cô đều là đứa nhỏ lớn lên trong thị trấn từ nhỏ cả, điều kiện gia đình đều khá giả nên bất kể là quần áo hay mỹ phẩm thì các cô đều thích bỏ tiền ra mua thứ tốt nhất về để dùng, mấy thứ đó có thứ nào không tiêu tốn đến vài trăm tệ cả đâu chứ.
"Đúng đấy, đừng có nói nhảm thêm nữa, mau mau đăng kí cho mấy người chúng tôi đi." Cô gái trước đó tán đồng nói với theo, cô còn phải nhanh chóng về nhà thông báo tin tức này cho chị dâu và mợ mình biết nữa đâu, bằng không đến lúc hai người đó mà không đặt mua đươc lại chạy qua cướp đồ của cô nữa.
"Được, được, mọi người đừng có gấp, từng người từng người một, tôi nhất định sẽ đăng kí hết cho mọi người." Cô bé nhân viên phục vụ bất đắc dĩ thở dài, cô là đứa nhỏ vùng nông thôn, trái cây nhà Bạch Dung cô cũng từng được thưởng thức qua và yêu thích vô cùng, khổ nỗi cô chẳng phải kiểu người một hơi mở miệng ra là đặt cả một cân rưỡi loại trái cây sấy với mức giá mấy chục tệ nửa cân như những cô gái kia được, chỉ nghĩ thôi cô đã thấy đau lòng xót của thay đám người bọn họ rồi.
Một đám cô gái nhỏ vây quanh bên ngoài cửa tiệm cơm ồn ào ríu rít không ngừng, bên trong quán cũng đông đúc không kém là bao, khách mới tới thì bận rộn giành vị trí ngồi, những người đã tranh được chỗ ngồi rồi thì bắt đầu vội vàng gọi món, rốt cuộc cũng đợi được tới lúc thức ăn được bê lên thì lại phải vùi đầu vào ăn, tất cả đều có bộ dáng vội vàng tất bật, khí thế ngất trời.
Lại nói Quán cơm dinh dưỡng tiệm nhà Mai này cũng được coi là một trong những hiện tượng kì lạ trong thị trấn, tiệm nhà người ta thì ngày ngày trông mong có thể làm ăn phát đạt, buôn may bán đắt, ngày ngày thức khuya dậy sớm chuẩn bị nguyên vật liệu, đồ ăn này kia, chỉ có mỗi riêng cái Quán cơm dinh dưỡng tiệm nhà Mai nhà họ là đi ngược lại với tất cả, mỗi lần chỉ bán với một số lượng nhất định, muốn nhiều hơn ấy hả -- không có, đến muộn một chút ấy hả -- cũng chẳng còn luôn, khách đến còn không được cãi cọ với nhân viên vì mình không kịp ăn được món ăn trong quán, bằng không liền bị quán tiễn bước rời đi, mà đám người tới sau tất nhiên là hận không thể khiến cho chủ quán đem nhóm người đứng trước mình đều đuổi ra ngoài hết một lượt đi, như vậy thì đám người họ liền có cơ hội giành được vị trí ngồi trước rồi không phải sao?
Trầm Hàm Mai là một người phụ nữ có năng lực, từ nhỏ tới lớn cô vẫn luôn sống tự lập mạnh mẽ, tính cách có phần giống với mẹ chồng mình, cho nên người ta mới nói không phải người một nhà không vào cùng một cửa chứ, hai người đều giỏi giang có năng lực cả, hai người bà đều không phải kiểu người chỉ biết mạnh mồm mà là người có bản lĩnh thực sự, chính là kiểu dù trời đất có sụp xuống thì cũng có thể tự mình chống đỡ được ấy.
Kể từ khi Bạch Dung mở quán ăn này thì Trầm Hàm Mai đã nỗ lực hết mình để phát triển nó, cô biết rõ Bạch Dung mở quán ăn này là vì muốn hỗ trợ nhà mình một tay, giúp cô có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút về chăm lo cho gia đình, thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ công việc kinh doanh của quán lại có thể tốt như hiện tại, đúng thật là tốt hơn so với dự đoán của cô rất nhiều. Tuy nhiên, Bạch Dung không cho phép họ đi mua nguyên vật liệu nấu ăn ở ngoài chợ về sử dụng, mọi loại rau củ sử dụng trong quán đều do cậu đặt mua về cả, cậu còn tự mình đưa ra thực đơn hàng ngày đồng thời quy định số lượng bán ra mỗi ngày nữa, mới đầu cô cho rằng là thằng Dung vì không muốn khiến cô mệt nên mới làm như vậy, rồi dần dần cô mới phát hiện ra rằng, việc làm ăn kinh doanh phát đạt của quán không bị ảnh hưởng bởi số lượng hạn chế, số tiền lời kiếm về của quán ăn nhà họ cũng không thua kém so với những quán khác là bao, bởi vậy cô mới cảm thấy yên tâm hơn nhiều, mặc dù cô cũng thực có chút tò mò với chuyện này nhưng lại chẳng tìm được cơ hội để hỏi thằng bé, cô bận rộn chuyện quán ăn, Bạch Dung cũng bận chuyện nuôi trồng gây giống, vậy nên cơ hội để hai người gặp mặt không có nhiều.
Kiwi sấy nhà Bạch Dung bán rất đắt hàng, chỉ riêng số lượng đặt hàng trong ngày đầu tiên đã bán đi được khoảng gần năm mươi cân rồi, vậy nên ngày hôm sau Bạch Dung không để thằng Thuận mang thêm hàng đi tới quán nữa, mà chỉ giao cho nó chở đủ năm mươi cân hàng đặt từ trước tới đó mà thôi.
Thằng Thuận mang theo kiwi sấy lên trên thị trấn, đến lúc phát hàng cho người đặt thì bản thân nó liền bị người ta sỉ vả đúng như trong dự kiến. Tại sao lại mang theo có chút ít như thế này chứ hả? Nhà mấy người làm ăn kinh doanh cái kiểu gì vậy nè!
Nghe vậy thằng Thuận cũng chẳng thấy tực giận, tủm tỉm cười đáp lời mấy người bọn họ:
"Người xưa nói vật hiếm mới quý, đồ dù có tốt mà được chất đống bán thì chẳng còn gì là quý hiếm với đáng tiền nữa, vả lại đồ nhà chúng tôi từ công đoạn ngắt hái cho tới gia công chế biến có công đoạn nào là không cần làm thủ công, không mất thời gian đâu chứ? Nào có phải như nước lũ cuốn một cái là tới đâu mà đòi tùy tiện kéo được cả một xe đầy thế chứ."
Lừa đảo!
Đây là suy nghĩ chung của những người vội vàng chạy tới sau khi biết được tin tức nhưng lại phải tay trắng trở về, trong số đó còn có nhóm ông chồng, bạn trai phải tới đây xếp hàng đợi mua từ tờ mờ sáng theo lệnh của bà vợ nhà mình nữa, trong đầu mọi người đồng loạt nhảy ra hai chữ trên. Đứng xếp hàng cả nửa ngày ở đó chỉ là chuyện nhỏ, không mua được thứ mà bà xã đại nhân muốn, tay không trở về mới là chuyện lớn đấy! Không hoàn thành nhiệm vụ còn quay trở về làm cái gì hả? Quay về tìm chết đấy à?
Thế nhưng dù cho bọn họ có tức tới lông mày cháy xém thì đã làm sao nào? Đồ là của nhà người ta, ngươi ta đã bán hết rồi, không có nữa rồi, giờ bọn họ có vây công đánh sập quán nhà người ta thì kết cục vẫn là không có thôi! Còn có thế làm thế nào được nữa? Chỉ có thể tự nghĩ cách á!
"Trái cây sấy cho ngày mai đã có thể bắt đầu đặt hàng được rồi, ai muốn thì nhanh nhanh tới đặt trước đi, bằng không bỏ nỡ cơ hội lần này rồi thì đừng có mà lại trách là do tôi không nhắc nhở trước nhé!" Thằng Thuận thấy nhóm người không mua được nói sao cũng không chịu rời đi thì chỉ đành gào lớn thông báo một câu, vốn dĩ cậu ta tính đợi người rời đi bớt thì treo biển thông báo cho bớt việc đâu, khổ nỗi mới sáng sớm nên cũng không tiện đuổi người quay trở về, đắc tội tới khách hàng cũng không phải là chuyện tốt đối với công việc kinh doanh của nhà họ.
Nhóm quần chúng ở lại vừa nghe tới hai chữ đặt hàng liền quay ngoắt người chạy trở lại theo phản xạ:
"Tôi muốn! tôi muốn một cân rưỡi!"
"Tôi cũng muốn một cân rưỡi!"
"Một cân rưỡi cho tôi nữa, mau ghi chép cho tôi đi."
Quầy hàng trước mặt thằng Thuận chen chúc đầy người, nhóm người nhốn nháo vươn cánh tay thật dài cố gắng với về phía cuốn sổ nhỏ của cậu ta, cuốn sổ nhỏ bị che kín tới sắp tìm không được chỗ để viết nữa rồi.
"Đừng có ồn ào cãi nhau nữa, từng người tới một, còn náo loạn nữa là tôi không ghi chép cho các người nữa giờ!" Lỗ tai thằng Thuận bị tiếng ồn ào huyên náo làm cho ù đi, cậu cũng không buồn vội vàng ghi chép cho mấy người họ nữa, ngồi khoanh chân tại chỗ vươn tay ngoáy ngoáy lỗ tai, chậm rì rì nói.
Đám đông chen chúc vừa nghe được mấy lời này của cậu ta liền im lặng ngay lập tức, đùa đấy à, nếu người ta không còn hàng để bán thì cũng thôi đi, nếu như có người nào bị đuổi đi vì quá ồn ào khiến người ta không muốn bán thì đúng là quá mất mặt.
Ngày hôm đó quán nhà họ vẫn chỉ nhận đặt trước năm mươi cân kiwi sấy, chẳng phải do thằng Thuận cố ý hay gì, mà bởi vì số lượng kiwi mà Bạch Dung hái về chỉ đủ làm từng ấy mà thôi, nếu mà nhận nhiều hơn thì khẳng định cậu lại phải vào không gian hái thêm ra ngoài.
Chỉ là Bạch Dung mang thai đứa nhỏ còn chưa tới ba tháng, trong khoảng thời gian này nếu cậu làm mấy việc nặng nhọc vất vả sẽ không tốt cho đứa nhỏ, còn có khả năng làm tổn thương tới bé nên Bạch Dung không dám làm liều. Vậy nên, nhà cậu bày bán kiwi sấy bên ngoài cửa quán ăn khoảng ba ngày liền ngưng bán, các cô nàng biết tin quá muộn đều tỏ vẻ tiếc nuối, từ sau hôm đó còn thường xuyên tới quán ăn nhà họ hỏi xem khi nào thì có trái cây sấy khô bán tiếp.
Sau khi bán xong kiwi sấy lại trừ đi khoản chi phí nhân công thì Bạch Dung kiếm lời được khoảng gần hai mươi ngàn tệ, đây có thể được coi là khoản thu nhập đầu tiên sau khoảng thời gian bận rộn nửa tháng nay của cậu, tất nhiên là cậu biết chuyện tốt như thế này cũng không nên làm quá nhiều lần, bởi vậy Bạch Dung liền tạm gác chuyện trái cây qua một bên. Mặc dù vậy thì sáu giờ tối hàng ngày bên quán ăn vẫn bán món chè trái cây như cũ, còn những thứ khác thì mọi người chỉ có thể chờ cơ hội cũng như vận may của mình thôi.
Tống Hải Trần nói mình có kinh nghiệm nuôi dê quả không điêu chút nào, hai mươi chú dê con lần đầu tiên chuyển tới một môi trường xa lạ, ban đầu chúng thích ứng không được tốt cho lắm, nhìn qua uể oải không chút tinh thần, thế nhưng sau khi được Tống Hải Trần nuôi dưỡng vài ngày thì đã vực dậy tinh thần được ngay rồi, nếu như có ngày nào mà anh ta cho chúng ra ngoài hóng gió chạy nhảy muộn một chút là còn biết giơ móng đá cửa chuồng kêu be be be không ngừng nữa.
Bạch Dung đứng ở bên cạnh nghe tới vui vẻ, cậu tán gẫu vài câu với Tống Hải Trần.
Tống Hải Trần là kiểu người tuyệt đối im lặng, Bạch Dung nói được hai câu mà anh ta đáp lại được một tiếng đã là cho cậu mặt mũi lắm rồi.
"Anh Ngô bảo tôi trồng cỏ linh lăng và cỏ hắc mạch tại khu vực phía trước mặt, anh có biết gì về hai loại cỏ này không, trồng chúng vào thời điểm nào là tốt nhất?"
"Cỏ linh lăng không dễ trồng, còn cỏ hắc mạch thì trồng vào khoảng cuối hè đầu thu." Tống Hải Trần đáp ngắn gọn.
"Vậy hiện giờ dê núi thường ăn những thứ gì?"
"Cỏ non, lương thực thô hoặc tinh đều được."
"Được rồi, anh lập một biểu mẫu giúp tôi, xem số lượng cần sử dụng của mỗi loại trong một ngày là bao nhiêu để tôi đi chuẩn bị." Bạch Dung nói.
"Được." Tống Hải Trần gật đầu đáp.
"Vừa rồi anh nói cỏ linh lăng không dễ trồng ý là đất của nơi này không thích hợp cho chúng sinh trưởng sao?"
"Không phải." Tống Hải Trần lắc đầu, "Hiện tại có thể gieo hạt, nhưng loại cỏ này có yêu cầu với thổ nhưỡng rất cao, khu vực đất gieo trồng cần được chuẩn bị một cách kĩ lưỡng, bề mặt nhất định phải bằng phẳng, thời điểm gieo hạt xuống ruộng thì đất không được nén quá chặt, thời gian sinh trưởng rất chậm và không được để cỏ dại lẫn vào cùng.
Bạch Dung nghe anh ta nói một hơi dài như thế đột nhiên cảm thấy thực thần kì.
"Vậy tôi đi gọi người tới cày ruộng, đến lúc đó anh lại nói ra những yêu cần cần thiết với họ được không?"
"Được." Tống Hải Trần gật đầu đồng ý.
Bạch Dung nhận được đáp án liền không nói thêm gì nữa, sau khi ra khỏi khu vực chuồng dê cậu lại tiếp tục đi về phía ngọn núi.
Ngọn núi phía sau đã được sắp xếp dọn dẹp xong, một phần trên đó đã được trồng cây ăn quả. Mặc dù đám cây ăn quả phải rời khỏi không gian tràn đầy linh khí tới một môi trường sinh sống mới để phát triển, thế nhưng chúng không hề vì thế mà èo uột, khô héo, ngược lại còn sinh sôi nảy nở, cành lá xum xuê thỏa thích vươn dài, không khác mấy so với khi vẫn còn ở bên trong không gian cả. Tất nhiên, chắc hẳn việc này có liên quan tới chuyện Bạch Dung thường lấy nước hồ bên trong không gian để phun cho chúng nữa.
Sở Uyên thấy Bạch Dung đi lên sườn đồi liền ném chiếc cuốc trên tay xuống bước nhanh về phía cậu, thuận tay lấy chiếc mũ rơm đội lên đầu Bạch Dung, tiếp đó thì chén trà cũng được bưng tới trước mặt Bạch Dung luôn, cuối cùng là anh cởi chiếc áo khoác lao động của mình trải xuống dưới nền đất rồi mới kéo Bạch Dung ngồi lên, một loạt các dộng tác liền mạch trôi chảy, không có động tác dư thừa, chất lượng phục vụ không thua kém gì so với các câu lạc bộ cao cấp bên trong thành phố lớn.
Bạch Dung nhận lấy tách trà liền có chút buồn cười trêu chọc anh ta: "Trước đây từng luyện tập qua rồi hả?"
"Hử?" Sở Uyên không hiểu ra làm sao nhìn về phía cậu, anh nghe không hiểu.
Bạch Dung lắc đầu tỏ ý không có gì, cậu chuyển hướng nhìn về đám cây ăn quả bên trên núi nói:
"Tầm một tháng nữa là hoa màu trong ruộng cũng cần được gieo trồng rồi, đến lúc đó khả năng là người trong nhà đều bận rộn cả nên chúng ta cần tranh thủ trồng xong toàn bộ số cây ăn quả trong một tháng này luôn đi, sau đó còn phải trồng dược liệu nữa, anh tính xem mọi người có làm kịp không? Nếu làm không kịp thì chúng ta đi thuê thêm vài người tới hỗ trợ."
"Trồng xong trong vòng một tháng thì có chút khó khăn, thuê thêm một người tới làm cùng đi." Sở Uyên nói.
"Vậy được, chút nữa tôi bảo bà nội tìm thuê một người giúp cho." Bạch Dung gật đầu tiếp thu.
Tiếp đó hai người đã không còn chuyện gì để nói nữa nên đều trầm mặc không nói, Bạch Dung uống nước trà ngắm nhìn lên núi không biết đang suy nghĩ chuyện gì, những cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến những lọn tóc có chút dài trước trán cậu khẽ tung bay theo làn gió mát, hình ảnh này thực là đẹp biết bao. Sở Uyên nhìn mà lòng yêu thích không thôi, khổ nỗi anh không thuộc kiểu người biết ăn nói nên cố gắng suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được một vấn đề để hỏi cậu:
"Khi nào thì chúng ta lại đi lấy cây non nữa?"
Bạch Dung quay đầu liếc anh một cái, cậu suy nghĩ một chút rồi mới nói:
"Qua thêm vài ngày nữa đi, tôi tính trồng một cánh đồng cỏ dưới chân núi nên cần tìm người hỗ trợ cày đất gieo trồng, xử lý cho xong chuyện này rồi tính tiếp."
"Ừ." Sở Uyên gật đầu, sau đó lại không ai nói thêm gì nữa.
"Được rồi, anh đi làm việc của mình tiếp đi, tôi về nhà trước đây." Bạch Dung nói xong liền đứng dậy, đưa chén trà cho anh liền chuẩn bị xuống núi.
Sở Uyên luôn muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh Bạch Dung hơn nữa nên anh có chút không muốn để cậu rời đi, nhưng bản thân lại không biết làm cách nào giữ cậu lại, chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn Bạch Dung một mình đi xuống núi.
Đường núi vào mùa xuân không dễ đi, con đường trơn trượt ẩm ướt, Bạch Dung mới bước đi được hai bước liền cảm giác bị trượt, trọng tâm thân thể bất ổn lập tức có cảm giác ngả nghiêng lảo đảo.
"Để tôi đưa em xuống núi đi." Sở Uyên xuất hiện phía sau lưng Bạch Dung tự lúc nào, một tay đỡ lấy cánh tay cậu, một tay còn lại đỡ sau lưng cậu.
Hai người tựa vào nhau thật gần, khóe mắt Bạch Dung thấy được đường nét khuôn mặt nam tính đầy quyến rũ của Sở Uyên khiến cậu cảm thấy mất tự nhiên, cậu giãy nhẹ muốn thoát khỏi vòng tay của Sở Uyên nhưng cũng sợ bản thân mình bị trượt ngã thêm lần nữa, cậu xoắt xuýt thật lâu, tới nỗi hai hàng lông mày cũng muốn nhăn tít lại.
Người dịch: Hana_Nguyễn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT