Nghe xong Hoàng hậu nghiêm túc gật đầu.

"À, nếu vậy thì nhân dịp đại hỉ xem mắt luôn đi, để bệ...... thiếu gia làm chủ cho hắn."

Lần này họ đến dự lễ thành hôn của Kính Vương, cũng chính là tiểu thúc tử của y.

Giờ đang thời thái bình, phong tục dân gian cởi mở, ngay cả tiểu thư và ca nhi cũng có thể ra ngoài mưu sinh.

Lần này Kính Vương đại hôn tất nhiên sẽ có rất nhiều con cháu thế gia đến dự, nếu vừa ý nhau cũng xem như chuyện đáng mừng.

Cũng chẳng biết trong lòng Hoa tướng quân đã có ai chưa.

"Không phiền thiếu phu nhân lo lắng đâu ạ."

Dư Dục đầu tiên là cự tuyệt, sau đó lại thấy mình trả lời quá nhanh, sợ làm Hoàng hậu mất mặt nên vội nói thêm.

"Vi...... Ý ta là Hoa quản gia đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hoàn toàn không phải đối tượng tiềm năng để làm con rể, đừng hại đời những quý tử quý nữ kia, không đáng đâu ạ."

Tính tình cục súc của Hoa Hiểu Tư chỉ có y chịu được thôi, người khác sao chịu nổi.

"Có lý."

Hoàng hậu gật đầu rồi lại hỏi.

"Vậy còn ngươi? Ngư Ngư vẫn muốn tiếp tục làm, tiếp tục sống với thân phận này sao?"

"Thiếu phu nhân...... Ngài vẫn còn nhớ à? Ngay cả ta cũng quên mất rồi ha ha......"

Hoàng hậu nương nương là một trong số rất ít người biết thân phận của y.

"Ta không chỉ nhớ mà còn nhớ rõ nốt ruồi ca nhi của ngươi nằm trên lưng nữa kìa."

Hoàng hậu nương nương, con cưng của Tống gia hồi bé rất nghịch, có lần trèo tường bị té được Dư Dục cứu, áo y rách toạc nên Tống Bảo thấy được nốt ruồi son kia.

"Suỵt!" Dư Dục cuống lên, suýt nữa phạm thượng bịt miệng Hoàng hậu, "Ngài đã hứa giữ bí mật cho vi thần rồi mà."

Thân phận của y ngoại trừ cha ruột cũng chỉ có Tống Bảo biết, còn tên ngốc Hoa Hiểu Tư kia vẫn đinh ninh y là nam tử hán.

"Giữ bí mật giữ bí mật mà, ta cho ngươi xem nốt ruồi ca nhi của ta nè......"

Hoàng hậu nương nương nói xong lập tức tháo dây lưng làm Dư Dục sợ hết hồn.

"Không cần, không cần đâu ạ!"

Hoàng hậu nương nương cởi quần trước mặt y, lỡ ám vệ báo lại với Hoàng thượng thì y có bảy cái đầu cũng không đủ chém.

"Ta chỉ đùa với ngươi thôi ha ha ha."

Hoàng hậu cười xong lại yên lặng nhìn y.

"Thiếu phu nhân sao thế, tiểu nhân có gì không ổn sao ạ?"

"Đâu có." Hoàng hậu nương nương mím môi, đôi mắt đẹp chớp chớp, "Giờ ngươi ổn lắm mà."

Dư Dục cũng sững sờ.

Đúng vậy, giờ y hạnh phúc đến nỗi trong lòng thấp thỏm không yên.

Y thế mà có thể lưỡng tình tương duyệt với Hoa Hiểu Tư.

Thật khó tin làm sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play