Y nhìn xác người nằm la liệt, chợt nghĩ thì ra cảnh tượng kiếp trước đáng sợ như vậy, y cứ tưởng chỉ có mỗi mình xui xẻo, ai ngờ còn rất nhiều đồng nghiệp mất mạng tại đây.
Hết sức thê thảm!
Bên tai Dư Dục là mưa to sấm chớp, trước mắt là tay gãy chân đứt, y tựa như một u hồn, không thể sờ mó mà cũng không thể lên tiếng.
Y ngẩn ngơ đứng đó, chẳng làm được gì.
Dư Dục cảm thấy trong lòng tê tái, đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
"Tướng quân?"
Chỉ cần nhìn bóng lưng y đã biết đó là Hoa Hiểu Tư.
Hoa đại tướng quân quỳ trên mặt đất, đang ra sức đào bới gì đó.
Dư Dục bất mãn, trận động đất này vẫn chưa dứt, dù có vàng ròng giấu dưới đất cũng đâu thể ở lại đây được.
Dư Dục lướt tới định kéo người đứng dậy.
Nhưng ngón tay y xuyên qua lưng Hoa Hiểu Tư, thậm chí còn không chạm được góc áo đối phương.
Mặt đất lại rung chuyển, lòng Dư Dục nóng như lửa đốt, lướt tới trước mặt định mắng người.
Nhưng khi bay vòng qua thì y lại sửng sốt.
Hai tay Hoa Hiểu Tư máu me đầm đìa, hầu như không còn chỗ nào lành lặn, nhưng trên tay vẫn quấn một sợi dây vải nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Dư Dục như bị sét đánh, chậm chạp quay đầu lại, quả nhiên trông thấy một đỉnh đầu lộ ra dưới lớp đất đá bên cạnh Hoa Hiểu Tư.
Y biết đó là ai.
Chính là y, Dư phó tướng Dư Dục đã tắt thở.
——————
Dù sao Hoa Hiểu Tư cũng không thể dời núi như Ngu Công nên Dư Dục chỉ có thể nhìn xác mình bị động đất chôn vùi lần nữa.
Cuối cùng chỉ còn lại một sợi dây cột tóc nhìn không ra màu gì.
Hoa Hiểu Tư được cận vệ dìu đi, hắn gần như ngã khuỵu, khuôn mặt chết lặng ẩm ướt nhưng không hề có nước mắt của hắn.
Dư Dục bay là là theo Hoa Hiểu Tư, nhìn hắn bình tĩnh thu dọn kỳ trân dị bảo trong kho.
Hồng trang mười dặm rốt cuộc được khiêng ra cửa, xếp đầy hai bên đường ngoài phủ Dư thượng thư treo đèn lồng và cờ trắng.
Hoa Hiểu Tư quỳ trước cổng chính nói dõng dạc.
"Tiểu tử Hoa Hiểu Tư đến cầu hôn ạ."
Cũng xem như chuyện vui khua chiêng gõ trống.
Nếu như Cá ngốc của hắn vẫn còn ở đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT