Nghe Dư Dục nói vậy, mặt Hoa Hiểu Tư hệt như đáy nồi, đen kịt một màu.
Kể ra cũng buồn cười.
Hắn dốc sức vươn lên từ núi thây biển máu, bao năm nay ngoại trừ Hoàng đế bệ hạ khiến hắn tâm phục khẩu phục thì chỉ có con mọt sách này khắc hắn, khắc từ hồi nhỏ xíu.
Chỉ nói hai câu bâng quơ đã làm máu hắn chảy ngược, tức mà không biết trút vào đâu.
"Ngươi ghét ta thế cơ à?"
Ghét đến nỗi ngủ chung giường lâu như vậy mà vẫn không nói được một câu thích sao?
Thế thì hắn đúng là không bằng Dư Dục rồi, không thích người ta mà vẫn có thể ôm hôn, lúc thì chê nặng lúc thì chê nhẹ.
"Ta là kẻ bội bạc? Nếu ngươi là ca nhi thì tuyệt đối sẽ không gả cho ta đúng không?"
Dư Dục quay đầu đi không nói lời nào.
Miệng y cứng như vỏ sò trên bờ sông, cạy không ra, hôn cũng không mềm.
"Nếu đã như vậy." Hoa Hiểu Tư nhún vai, khinh khỉnh nói, "Vậy tiệc cưới của bỉ nhân không mời Dư phó tướng đến dự nữa."
"Ngươi!"
Dư Dục đã bao giờ nghe thấy lời này đâu, tức đến nỗi suýt mất nửa cái mạng.
Nhưng y có thể nói gì đây?
Hoa Hiểu Tư không biết thân phận ca nhi của y, cũng không biết chuyện thân mật của bọn họ, càng không biết y tràn ngập tình ý.
Cùng lắm y chỉ là bạn thuở nhỏ kiêm thuộc hạ, e là bạn thân cũng không phải.
Y chỉ là con thứ của một Hộ bộ Thượng thư nho nhỏ, sao dám trèo cao hoàng thân quốc thích, huống chi thế tử Hầu phủ này chẳng những không ăn chơi trác táng mà còn là đại tướng quân công danh hiển hách.
Dư Dục càng nghĩ càng nản.
Biết thế pha một liều Ma Phí Tán làm người hôn mê rồi khiêng đi cho xong.
"Sao lại trưng ra vẻ mặt tội nghiệp thế kia. Ai nhìn thấy còn tưởng ta bắt nạt Cá ngốc nhà ngươi nữa."
Hoa Hiểu Tư đưa tay lau mặt cho y làm gò má trắng mịn đỏ bừng. Dư Dục né trái né phải cũng tránh không được, chỉ có thể phản kháng bằng ngôn ngữ.
"Thì đúng là ngươi bắt nạt ta còn gì!"
Kết quả bị người bóp miệng không cho nói.
"Cưỡng từ đoạt lý."
Không chịu gả cho hắn mà còn lừa hắn.
Cá nhỏ hư đốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT