Ta lui lại đằng sau, lắp bắp nói:

“Ngươi...chân ngươi hồi phục rồi sao?”

“Vừa rồi đột nhiên hồi phục ngươi biết lý do vì sao không?”

“Tại sao?”

Hắn cúi xuống khiến ta phải ngồi xuống ghế đá.

“Chắc không phải do ta chứ?”

Ta co rúm người lại khẽ yếu ớt trả lời.

“Không phải ngươi? Vậy nói cho ta biết xem trong động này còn ai khác sao?”

Hắn nghiêng người về phía trước, hai tay đặt bên hông ta, động tác này khiến ta lọt hỏm trong vòng tay hắn.

Hối hận, vô cùng hối hận, đây chính là cảm xúc của ta hiện tại.

“Ta sai rồi”

“Bây giờ ngươi mới biết sai? Vậy ngươi có biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì không?”

“AAAAAA, thả ta ra”

“Thả ngươi ra, làm sao được, dù sao cũng phải làm xong chuyện đã chứ”

“Đừng...đừng...đừng, chả nhẽ đến quỷ ngươi cũng muốn ăn sao?”

“Ta hiện tại ngay cả nhiệt độ cũng không có! Sờ vào sẽ lạnh không thoải mái đâu”

“Ta thấy không sao cả”

Ta bật khóc:

“Làm ơn! Ta biết ta sai rồi mà, lần sau ta không dám nữa, xin đừng ăn ta mà”

Ta khóc to quá khiến Vưu Tồn xoa xoa lỗ tai, buồn cười đứng lên.

"Được rồi, nín đi, ngươi làm ta đau đầu quá”

Thấy hắn đứng dậy, ta vội vã vòng ra trốn phía sau ghế đá.

“Ngươi trốn cái gì? Nếu như ta muốn ngươi nghĩ có thể trốn được ta sao?”

Thế là ta thò đầu ra, vừa nức nở vừa nhìn hắn, có lẽ điều này đã chọc cười hắn:

“Ra đây, hiện tại ta không có hứng thú với ngươi”

Hắn bỏ lại câu đó rồi xoay người rời đi.

Ta vội chạy theo, vừa chạy vừa lau mặt. 

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Rời khỏi đây”

Thực sự có thể ra ngoài, ta cao hứng quên hết chuyện vừa nãy, nhanh chóng theo sát hắn.

Đi được một lúc, hắn đột nhiên dừng lại, tay phải vung một cái, bức tường trước mặt nổ tung, tia nắng bên ngoài chiếu vào đột ngột khiến ta nhanh chóng nép sau lưng hắn, phải mất một lúc mới có thể mở mắt ra.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp bụi mù mịt, rọi vào mái tóc bạc của hắn. Lúc này cả người hắn tựa như phát sáng lên vậy. Thật đẹp.

Hắn cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: 

“Thất thần cái gì? Đi thôi”

Ta nhanh chóng nắm lấy tay áo hắn và bay ra ngoài.

Nguyên lai nơi này là dưới lòng đất, đỉnh động là một vòng xoáy tản ra hắc khí hướng thẳng lên bầu trời. Ta còn tưởng rằng phía trên sẽ là Tru Tiên Đài.

“Một động phủ giàu có rực rỡ lại bị biến thành nghĩa trang, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính toán món nợ này với bọn chúng”.

Hắn không ở lại đây lâu mà nhanh chóng rời đi nơi khác, ta vội nắm lấy áo hắn và hỏi: 

“Chúng ta đi đâu?”

“Thống nhất yêu tộc”

“Đừng quên phải tìm cho ta một thân xác mới đó”

Hắn buồn cười nhìn ta: 

“Nhìn ngươi nhát như thỏ đế hở tý lại khóc nhưng chuyện này lại nhớ đến rõ ràng như vậy”.

“Đây là chuyện ta hứa với ngươi, thì cứ yên tâm ta sẽ không thất hứa”.

Vừa nói hắn vừa bế ta bay xuống dưới, tình cờ bên dưới lại là một nghĩa trang, và có một chiếc quan tài chuẩn bị được chôn cất.

“Xem, chính là nó”.

Sau khi nhìn thấy, hắn ném ta một cách tuỳ tiện vào trong đó. Thậm trí ta còn không có cơ hội nhìn xem trong quan tài là nam nhân hay nữ nhân, còn nguyên vẹn hay bị khuyết mất bộ phận nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play