Ta trèo qua đống xương cốt dày đặc, cố đi về phía ánh sáng le lói duy nhất trong mộ, chỉ cần nó là lối ra, chỉ cần bắt được một tia linh khí, ta vẫn có thể sống sót.
Bò một hồi, nguồn ánh sáng càng rõ ràng, ta dụi dụi mắt, quả nhiên không phải lối ra mà là một linh hồn châu.
Đoán chừng đó là linh hồn còn sống sót sau khi rơi xuống từ Tru Tiên Đài, ngàn năm không thể rời khỏi cổ mộ, cho nên lâu dài ngưng tụ thành một hồn linh châu ở đây.
Khi ta đến gần, linh hồn châu khẽ lay động. Một cơn gió lớn nổi lên trong mộ, như thể nó muốn hút ta vào trong.
Không, nó muốn ăn ta, ta không thể bị hấp thụ như vậy, ta cần trốn thoát.
Ta càng lùi lại, gió càng mạnh, linh hồn châu phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ như thể vô cùng tức giận.
Linh hồn thể của ta còn không hoàn toàn tan biến, còn có thể nắm giữ được đồ vật. Ta tuyệt vọng cố ôm lấy cột đá, nhặt những mảnh xương dưới mặt đất, ý định đem linh hồn châu đập nát.
Mảnh xương đập trúng, linh hồn châu trong chốc lát vỡ vụn nhưng ngay sau đó lại ngưng tụ lại, lửa giận càng thêm nồng đậm. Ta biết rằng việc đập vỡ nó là có ích, vì vậy ta cố gắng đập vỡ nó một lần nữa, trong thời gian nó ngưng tụ lại ta cố gắng trốn thoát.
Linh hồn châu run lên bần bật những cơn gió thổi trong mộ càng lúc càng mạnh như thể muốn nuốt chửng ta.
Rầm một tiếng, một chiếc đầu lâu lăn xuống, không rõ thứ gì đã đập trúng nó. Trong mộ phát ra những ánh sáng chói loà, hoá ra là những cây đuốc xung quanh mộ bỗng nhiên bùng lên.
Ta kinh hãi ngã xuống mặt đất, không biết linh hồn châu vì sao đột nhiên dừng lại, sợ hãi trốn sau một cái cột.
Tiếng soạt soạt vang lên không dứt, ta nheo mắt lại cho đến khi quen với ánh sáng mạnh ta dần dần nhìn thấy trên mặt đất được bao phủ bởi một lớp dây leo đen dày đặc. Khi ta lùi lại trong vô thức, thì đống dây leo cũng dần di chuyển để lộ ra thứ chúng đang che giấu.
Một ngai vàng dần dần lộ ra, ở phần trung tâm của ghế có một người đang dựa vào ngai vàng.
Hắn mặc một chiếc áo choàng dài mau đen, mái tóc bạc xoã dài trên đất, khuôn mặt xa lạ đang ngồi uể oải nhắm mắt lại như thể đang ngủ.
Khi đống dây leo rút hết đi, hắn đột nhiên mở mắt, con ngươi đen nhánh như bóng đêm nuốt chửng lấy người nhìn vào nó.
“Kẻ nào dám phá giấc ngủ của ta?”
Hắn khẽ hé môi, cánh tay đang đỡ đầu từ từ hạ xuống, khẽ xoa xoa cổ, ngáp một cái tượng trưng rồi uể oải nhìn về phía ta.
Hắn nhếch miệng cười khinh bỉ.
“Hoá ra là một tàn hồn sắp tan biến, ngươi là ai? Tại sao lại tới đây?”
Người này lộ ra khí chất phi phàm, linh hồn châu lại sợ hắn đến như vậy, ta nghĩ có thể là một tiên nhân nào đó đang ẩn cư tu hành, không dám vô lễ, vội quỳ xuống nói:
“Thượng tiên xin đừng tức giận, ta là bị rơi từ Tru Tiên Đài xuống đây, không cố ý đột nhập đại mộ cổ hay cả gan quấy rầy thượng tiên nghỉ ngơi.”
“Thượng tiên? Đại mộ? Ta khi nào thành thượng tiên, khi nào động của ta lại trở thành đại mộ?”
Hắn không phải thượng tiên? Đây lại còn là động của hắn?
Ta sửng sốt, thấy ta không đáp lại, hắn khẽ duỗi gối muốn đứng dậy, vừa khẽ đứng hắn lại nghĩ như nào tiếp tục ngồi xuống.
Hắn nhíu mày vén áo lên nhìn xuống, hoá ra là do đã ngồi ở chỗ này không biết bao lâu, dưới chân mọc ra dễ cây, cắm sâu vào trong tảng đá phía dưới.
Hắn ngẩng đầu, hình như có chút xấu hổ khẽ vẫy vẫy tay với ta.
“Vật nhỏ, lại đây.”
Ta sợ rằng nếu biết danh tính của hắn sẽ bị giết người diệt khẩu nên chần chừ không tiến lại.
“Hãy đến đây khi ngươi được gọi.”
Hắn ta vung tay, ta bị kéo lại gần, thời điểm tay hắn túm lấy cổ áo ta, ta hoảng loạn không ngừng gào thét hỏi hắn:
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi là người hay là quỷ thế?”
“Bổn toạ không phải người cũng chả phải quỷ, bổn toạ là yêu.”
Hắn ném ta xuống đất rồi chỉ vào mũi mình:
“Ngươi nhìn ta giống quỷ sao?”
Ta nuốt nước miếng lắc đầu, từ nhỏ ta đã tu luyện thuật trường sinh, sau khi phi thăng cũng chỉ thấy ma tộc chứ chưa từng tiếp xúc với chúng.
Yêu có ăn thịt người không?
Trong lúc ta ngẩn người, người này cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ vén áo nhìn trái nhìn phải.
“Ta ngủ quá lâu, khiến chân mọc rễ, có lẽ sẽ mất chút thời gian để phục hồi”.
Hắn liếc ta một cái.
“Ta cho phép ngươi được ở lại làm người hầu phục vụ ta.”
“Ah?”
“Ta cùng ngươi ký huyết khế, từ nay về sau ngươi chính là thuộc hạ của ta.”
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay ta cắn thủng một lỗ trên đó.
Ta đau đớn kêu lên: “A.... Ta còn chưa đồng ý”
“Làm người hầu của ta, ngươi thật có phúc khí.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, khi vừa định cắn thêm một lần nữa hắn ngừng lại.
Hắn ta nhìn vào cái lỗ trên ngón tay ta nói:
“Quên đi không muốn ký kết thì thôi, dù sao cũng mới chỉ chảy ít máu thôi mà”
Ta rút tay về, linh thể vốn đã yếu ớt của ta bây giờ lại còn bị mất thêm tý linh khí ra ngoài.
Ta bóp chặt tay nảy ra một suy nghĩ.
Ta nhất định không thể tự mình rời khỏi đây, không bằng ở bên cạnh hắn giữ an toàn, nếu có thể cho ta ít linh lực ta cũng có thể chữa trị linh thể yếu ớt của mình.