Quý Minh Châu nghe xong những lời này của Giang Tịch thì cúi đầu nhìn nhìn người máy tí hon dưới chân rồi lại ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh.
Lời nói tuy thành khẩn nhưng Giang Tịch luôn có một vẻ lạnh lùng như băng, nhìn không ra một tí ấm áp nào.
Cô lùi về sau hai bước, dựa vào bên cạnh bàn ăn, đầu ngón tay khẽ sờ lên người máy nhỏ, “Đây là lấy lòng mà anh nói à?”
Nếu ngược dòng về mấy năm trước, ngay cả khi triển vọng trong tương lai, phạm vi tám trăm dặm phỏng chừng sẽ tìm không ra cụm từ lấy lòng này.
Lại nhìn thái độ của Giang Tịch, chỉ hận không thể khiến cô chủ động rống lớn ra câu “Tôi nhận lòng tốt của anh được chưa!”
Quý Minh Châu không ngờ Giang Tịch còn nhớ đến sự việc tối hôm qua, Giang Tịch nhất định là bởi vì chột dạ.
Vô sự hiến ân cần, đặc biệt vẫn là ân cần đối với cô.
“Cô có thể nhận, cũng có thể không nhận, ngày hôm qua lỡ hẹn là tôi không đúng.” Giang Tịch dứt lời, bàn tay với khớp xương rõ ràng khẽ chạm vào hầu kết của mình.
Ngón tay anh thon dài mảnh khảnh, gân tay hằn lên sắc nét, giống như mạ một tầng ngà voi màu sứ trắng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT