Tử Đinh Hương

Bắt giữ


3 tháng


Dưới tầng hầm tối tăm rộng lớn, bao xung quanh là bốn bức tường cũ kĩ trên đó có một vài chỗ đã đóng rêu xanh do không khí ẩm thấp. Mặt đất xộc lên một mùi ẩm mốc xen lẫn mùi máu tanh nồng khó chịu . Dưới nền đất lạnh lẽo rơi vãi một vài dụng cụ tra tấn không sử dụng được. Trên đó dính những vệt máu đỏ sẫm đã khô từ lâu. Những vết máu ấy chính là của những nạn nhân xấu số còn lưu lại. Sơ qua cũng đoán được tầng hầm này đã xảy ra những sự việc kinh khủng tới mức nào. Chính xác hơn , đây không phải là nơi cho người ở. 

“ Cạch”

Cánh cửa tầng hầm mở ra, trước cửa là một đám người mặc vest đen thân hình cao ráo to lớn kèm theo đó là một khuôn mặt không mấy thân thiện. Trên mặt mỗi tên đều có những vết sẹo khác nhau chứng tỏ bọn chúng đã lăn lộn trong giới từ lâu . Bọn họ là đám thuộc hạ của Thẩm gia 

“ Đưa nó vào ” Giọng tên cầm đầu vang lên. Một tên trong nhóm kéo sợi dây xích lớn , đẩy người vào trong. Lâm Thành bị đẩy ngã một cái thật đau xuống sàn thân thể đập xuống nền đất lạnh lẽo. Hắn trừng mắt nhìn tên đó .Nhưng chẳng thể làm được gì . Hắn bây giờ còn tệ hơn chữ thảm ,bị đám thuộc hạ đánh không ra dạng gì, trên lưng toàn là những vết thương do gậy để lại . Có vài cái đã nhuốm máu ướt đẫm áo sơ mi trắng . Hai ta bị dây xích siết lại rất chặt muốn cử động cũng không thể. 

Tên cầm đầu bóp cằm Lâm Thành nâng lên, với vẻ mặt đầy sự coi thường khinh bỉ gã nói : “Sao nào ? Phải mày ngoan ngoãn nghe lời cậu chủ của tao thì kết cục cũng không đến nổi thảm hại như vậy . Rựu mời không uống thích uống rựu phạt! ?”   

“Cút” Lâm Thành trừng mắt với gã. Trong mắt đã đầy tia căm phẫn xen phẫn nộ. Thấy dáng vẻ chống đối của hắn gã đàn ông tức giận bồi thêm một câu :" Vẫn còn sức chống đối ! Để xem chủ nhân tao xử mày thế nào. Có thao chết mày hay không !?" 

Nói rồi gã buông cằm Lâm Thành ra. Đứng dậy rời khỏi tầng hầm. Trước khi đi không quên lườm hắn một cái. 

Lâm Thành cuộn người lại, ra vẻ khó chịu. Hắn vốn không thích những nơi tối tăm như thế này. Vả lại vết thương trên người vẫn còn đau cũng may vì chúng đã ngừng chảy máu. Hắn lại đau đầu suy nghĩ : bản thân hắn đã làm gì đắc tội với đám người này ? Hắn cũng chẳng quen biết họ, tại sao khi hắn từ chối lời đề nghị của tên thiếu gia kia lại bị bọn chúng đánh bầm dập mà lôi đi. Cuối cùng hắn bị nhột ở nơi tầng hầm tối tăm, ngột ngạt này. Tên thiếu gia này cũng quá đáng lắm rồi. Cái gì bản thân  không có được thì hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn cho dù thủ đoạn ấy có ngang tàng , bỉ ổi đến đâu để có được . Thật đáng để khinh bỉ. 

¹Ông trời nhiều khi hay chơi ác đem đầy ải những cái thuần khiết vào giữa một đống cặn bã . Và những người có tâm điền tốt thẳng thắng lại ăn đời ở kiếp với cái lũ quay quắt.

Thẩm gia 21:00

Trái ngược lại với tầng hầm dơ bẩn và đáng sợ kia. Căn biệt thự phía trên lại vô cùng xa hoa tráng lệ như một tòa lâu đài thu nhỏ. Biệt thự kiến trúc phương Tây nằm khuất sau vườn thông già tuổi. Xung quanh không có dân cư sinh sống. Khi màn đêm buông xuống nơi đây bắt đầu trở nên yên tĩnh. Khi gió thổi qua chỉ nghe được tiếng xào xạc của các cành thông đung đưa trong gió. Tiếng chim cú kêu văng vẳng trong không gian rộng lớn tạo nên một bản nhạc giao hòa tình cờ của khu rừng. Căn biệt thự sừng sững ở khu rừng này có khuôn viên rất lớn. Điều đặc biệt của khuôn viên này chính là hàng tử đinh hương tím được trồng ngay ngắn trong khuôn viên thưởng trà nằm bên trái sân vườn của gia chủ.  Từ đây nhìn lên ta sẽ thấy một căn phòng với cửa sổ lớn phủ rèm màu đỏ, đó là phòng ngủ của chủ  nhân nơi này . Trong căn phòng rộng lớn đầy xa hoa tráng lệ. Bức tường trắng tinh tạo nên sự thẩm mĩ. Mọi ngóc ngách đều được xắp xếp gọn gàng đúng chỗ. Chiếc giường ngủ to lớn ở giữa phòng cũng không chiếm diện tích đáng kể.Trên tủ kính trưng bày những món đồ giá trị . Bức tường trắng tinh treo đầy những tác phẩm nghệ thuật đắt đỏ. Có lẽ chủ nhân căn phòng này có một niềm yêu thích đối với nghệ thuật. Căn phòng ngủ toát ra đầy mùi tiền khẳng định vị thế của chủ nhân nơi này không phải dạng vừa.

Trên chiếc ghế sofa đơn màu đỏ rựu, sang trọng ở góc phòng. Một thân ảnh cao ráo của thanh niên đang ngồi trên. Anh mặc một chiếc vest màu đỏ thẫm, khuôn mặt tuấn tú như một bức họa, đôi mắt phượng phản chiếu ánh trăng đêm. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào cơ thể người , làm cho người nhìn cảm giác mờ ảo bí ẩn. Mái tóc trắng dài suôn mượt được buông xõa xuống vai. Nói không ngoa người này chính là một vị thần tiên nào đó lưu lạc nơi đây hoặc nói cách khác là lớn lên bằng tiên khí, thật đúng với một bậc ngụy quân tử. Thẩm Du vắt chéo chân , tay cầm ly rựu vang đỏ, đưa vào miệng anh nhấp một ngụm.  

“ Cạch”

Tiếng người bước vào , người này là cấp trên của đám thuộc hạ ban nãy kim người hầu trung thành. Gã đi lại trước mặt Thẩm Du cúi đầu xuống thưa:" Cậu chủ, bắt được người rồi "

“Cậu ta thế nào ” : Anh hỏi 

“ Đang ở dưới tầng hầm , có vẻ là đã kiệt sức rồi ” Gã ta đáp lại

“ Được rồi , cậu lui đi , tiền thưởng lần này tôi sẽ chuyển khoản cho cậu sau ” Thẩm Du nhấp một ngụm rựu vang rồi nói

“ Vâng, muộn rồi tôi xin phép ” 

Người đàn ông đóng cửa lại, để lại Thẩm Du trong căn phòng trống vắng ãm đạm. Đã lâu rồi anh không có cảm giác được yêu, mặc dù chỉ là đơn phương nhưng cũng đủ những tia ấm áp nhỏ này len lỏi đủ sưởi ấm con tim đã đóng băng từ lâu này.

Thẩm Du ngã người trên ghế, đầu óc lại miên man nghĩ về những chuyện đã xảy ra như một phép màu.

15 năm về trước 

Trên con đường trải dài bóng tử đinh hương. Có một thân ảnh của cậu thiếu niên nhỏ đang ngồi ủ rũ một góc trên chiếc ghế dài. Bây giờ đã là chiều rồi mà tiểu Thẩm công tử lại không  về nhà. Bởi vì trong lúc không để ý mà Thẩm Du đã làm vỡ chiếc bình quý của Thẩm lão gia. Anh sợ cha sẽ tức giận đánh mình không thôi nên đã trốn ra ngoài, tìm nơi tự an ủi bản thân. Lúc anh đang cúi đầu gối đầu trên hai đầu gối với hai con ngươi màu lưu ly đã ngấn lệ ,trông rất đáng thương. 

“ Anh ơi, sao anh không về nhà ? ” Một giọng nói trẻ con vang lên 

Thẩm Du ngẩng đầu nhìn lên , hóa ra là một  cậu nhóc với hai má sữa đang nhìn anh. Anh khó chịu cau mày nói :

“Nhóc con đi về đi , bây giờ trời gần tối rồi, ba mẹ nhóc sẽ lo cho nhóc đấy!” 

Tiểu Lâm Thành bĩu môi : “ Em đang định về đây, mà anh không về nhà sao ? ”

Tiểu Thẩm Du đáp lại với vẻ mặt ủ rũ :"Chính là không cần , cha anh không cần anh về đâu , nếu không về cũng chẳng đi tìm anh " 

“ Tại sao vậy ” 

Nói rồi Lâm Thành đi lại gần chiếc ghế , cúi người dùng bàn tay nhỏ phủi và cánh tử đằng trên ghế xuống.

“ Kể em nghe đi ” Cậu nhìn anh với vẻ mặt mong chờ.

Tiểu Thẩm công tử nhìn cậu bé trước mặt anh quan sát thật kĩ từ trên xuống. Cậu có mái tóc màu nâu hạt dẻ , gương mặt trắng nõn tựa như búp bê sứ với hai má sữa phụng phịu. Bộ đồ cậu đang mặc nhìn khá cũ có phần hơi chật .Có vẻ nhà cậu không khá giả lắm. Anh thầm nghĩ cậu bé này ở đâu ra mà dễ thương quá vậy?  

Tiểu Thẩm Du nhìn Lâm Thành đáp lại lời cậu : “ Anh làm vỡ chiếc bình quý của cha rồi, chắc chắn cha sẽ đánh anh chết mất , anh không dám về nhà bây giờ ” 

“ Tội anh thật đấy, mà anh cũng nên xin lỗi cha đi , biết đâu ông ấy sẽ tha thứ cho anh thì sao ?” 

“ Mà nè tên của anh là gì vậy ?” 

“ Anh tên Thẩm Du ” 

“ Còn em là Lâm Thành ” 

“ Tên anh đẹp thật đấy ” 

Tiểu Thẩm Du nghe vậy liền ngại ngùng 

“ cảm ơn em ” 

Một buổi hoàng hôn ấm áp dưới hàng cây tử đinh tím lịm, ánh nắng chiếu xuyên qua những tán cây tím ,tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Hai thân ảnh nhỏ bé của hai đứa trẻ, ngồi trên chiếc ghế gỗ. Làn gió thổi qua phảng phất hương tử đinh trong không gian tĩnh mịch, bình yên ấy. Có một tình yêu chớm nở dưới bóng tử đinh cây ngát hương.

Trở về hiện tại, Thẩm Du ngã mình trên chiếc ghế nhớ về những hồi ức tươi đẹp ấy, chỉ mới như hôm qua. Có lẽ hàng cây tử đinh hương ấy đã đưa hai con người xa lạ đến với nhau. Cũng như mở cho anh một nỗi niềm tương tư đến tận bây giờ. Bây giờ tìm được người rồi sẽ giữ mãi không buông. 

¹ Trích “Chữ người tử tù ” Nguyễn Tuân.

Cảm ơn mọi người đã đọc và đón nhận tác phẩm đầu tay của mình ạ ( ● ♡ ● )> ♡.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play